MẸ ƠI! CON NHỚ MẸ
Chiều Cali buồn như ngày Đông giá,
Lặng lẽ khung trời xám phủ mây che.
Tôi cúi đầu thờ thẫn bước chân đi,
Ngày Giỗ Mẹ trong nghẹn ngào nước mắt!
Hơn hai mươi năm, sao như gang tấc?,
Lồng lộng về hình ảnh Mẹ thân yêu.
Người Mẹ già cả một đời quạnh hiu,
Lưng còm cõi, gánh oằn vai trách nhiệm.
Cha mải mê nơi chiến trường biền biệt,
Một đàn con nuôi lớn, mỗi Mẹ thôi!
Bỗng ngày kia, ngơ ngác… con mồ côi,
Và thóang chốc Mẹ tôi ra người góa!!!
Đời đổi thay biến Mẹ thành tượng đá,
Chắp cho con đôi cánh khắp trời bay…
Mẹ lại âm thầm chờ đợi từng giây,
Không óan trách, lẻ loi dần tuổi hạc.
Ôi Mẹ tôi, người Mẹ già phận bạc,
Mà giờ đây tôi hiểu ,đã quá xa…
Mỗi Vu Lan chỉ được trắng cành hoa
Cài lên áo cho tôi thêm nhớ Mẹ !!!
Thu Tâm
Ngày Giỗ Mẹ
Chiều Cali buồn như ngày Đông giá,
Lặng lẽ khung trời xám phủ mây che.
Tôi cúi đầu thờ thẫn bước chân đi,
Ngày Giỗ Mẹ trong nghẹn ngào nước mắt!
Hơn hai mươi năm, sao như gang tấc?,
Lồng lộng về hình ảnh Mẹ thân yêu.
Người Mẹ già cả một đời quạnh hiu,
Lưng còm cõi, gánh oằn vai trách nhiệm.
Cha mải mê nơi chiến trường biền biệt,
Một đàn con nuôi lớn, mỗi Mẹ thôi!
Bỗng ngày kia, ngơ ngác… con mồ côi,
Và thóang chốc Mẹ tôi ra người góa!!!
Đời đổi thay biến Mẹ thành tượng đá,
Chắp cho con đôi cánh khắp trời bay…
Mẹ lại âm thầm chờ đợi từng giây,
Không óan trách, lẻ loi dần tuổi hạc.
Ôi Mẹ tôi, người Mẹ già phận bạc,
Mà giờ đây tôi hiểu ,đã quá xa…
Mỗi Vu Lan chỉ được trắng cành hoa
Cài lên áo cho tôi thêm nhớ Mẹ !!!
Thu Tâm
Ngày Giỗ Mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét