Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013
KHẮC KHOẢI
KHẮC KHOẢI
"Chim xa bầy còn thương cây nhớ cội,
Người xa người, tội lắm người ơi”( Ca dao)
Em vẩn nhớ chẳng làm sao có thể,
Quên lời buồn anh dặn lúc chia tay :
“Đừng khóc em, anh đi chỉ Mười ngày,
Hãy gắng đợi ngày xum vầy, anh hứa ?”
Ánh mắt anh, ôi ngàn lời chan chứa,
Em nghẹn ngào, anh bối rối quay nhanh…
Mình xa nhau tháng Sáu, phải không anh ,
Sao Mười bữa nay đã là Vạn bữa ?
Thời gian trôi, chất thêm tràn nỗi nhớ,
Mỗi chiều buồn em vẫn ngóng trông tin…
Con chúng mình ngày một lớn khôn thêm,
Thường nhắc hỏi lời : Bao giờ thăm Bố ?
Tay ôm con, tim em nhòa lệ nhỏ…
Mong tới ngày, sao lại …sợ ngày thăm ?!
Nhìn dáng anh tiều tụy, mắt quầng thâm,
Bước xiêu lệch , gương mặt sầu héo hắt .
Vẻ kiêu hùng anh còn trong ánh mắt,
Nét quât cường còn lại : hai bàn tay…!
Bởi vì đâu thân tù tội hôm nay ?
Thương vợ trẻ, con khờ, anh sống : cố
Sống ray rứt nhục nhằn trong khốn khó,
Trong uất hờn, trong nước mắt ngậm căm …
An ủi anh : giây phút vợ con thăm,
hai mươi phút, chỉ vòng quanh nước mắt !
Rồi lại rời xa, hai tâm hồn tan nát,
Em, con về, anh trở lại rừng sâu…
Và từng đêm khắc khoải nỗi thương đau,
Mong ngày gẵp để nhìn nhau… không nói !
Thượng Đế ơi ! Hãy trả lời con với,
Nỗi hận này bao giờ mới tan đi ?!!
Thu T.
Những tháng ngày không thể quên
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét