Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

ANH MÃI BÓNG MÂY



Từng con chữ chạy ngang tờ giấy trắng,
Kết thành chùm cô đọng nên vần thơ
Viết cho anh với lời đau nghẹn đắng
Những đêm dài em chợt thấy bơ vơ…

Khi anh bước vào đời em một buổi
Cuối hạ nồng cơn nắng đổ gắt gay.
Cũng là lần em thấy mình thêm tuổi,
Thêm tình yêu cùng sinh nhật trong ngày.

Đời nặng nợ nên triền miên thao thức,
Nặng buồng tim bởi gông xích chông gai .
Những bâng khuâng và nỗi sầu ray rứt ,
Lời nín câm qua từng tiếng thở dài...

Anh hiện hữu trong giấc mơ cô đọng,
Anh âm thầm xâm chiếm hết tâm tư.
Tô màu xanh lên niềm tin hy vọng,
Em một mình thêu dệt những mộng mơ.

Trên đỉnh sóng yêu thương tình khờ dại,
Bút mực nào tả hết nghĩa con tim.
Những bâng khuâng kết tua chùm huyền thoại,
Chẳng đặt thành dấu hỏi ẩn hay chìm.

Ý câu thơ vẫn vang lời tha thiết ,
Ánh Xuân hồng còn đọng ở môi em.
Anh đã theo bóng thời gian mải miết
Bay bay đi biền biệt mãi trong đêm !

Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét