Thứ Hai, 8 tháng 10, 2018

NGÀY LỊCH SỬ




Lời Độc Hanh
Nhạc và trình bày: Thu Tâm

NGÀY QUẬT KHỞI

Nước khô bụi độc tiêu điều
Người dân Bình Thuận quá nhiều đâu thương
Bà con nô nức xuống đường
Hiên ngang quyết tử, trừ phường hại dân...

Bùng cháy cao lửa thiêng bất khuất
Đấu tranh này toàn quốc vùng lên
Đuổi hết ngoại xâm, dẹp đảng tham tàn
Mười tháng Sáu, ngày khai trang sử mới
Cũng là ngày quật khởi cứu non sông
Cộng sản Việt Nam đến giờ phải chết
Trung cộng sa lầy hết đất dung thân

Người Việt Nam chan chứa tình đồng bào
Triệu con tim mang dòng máu anh hào
Lòng thổn thức khi quê nhà điêu đứng
Nỗi hờn cảm như sóng mạnh dâng cao
Càm biểu ngữ đồng lòng tay siết chặt
Đòi tự do và dân chủ đa nguyên

Giao thông đứng, đô thành không buôn bán
Thợ đình công, tê liệt hết tà quyền
Vì thương con mẹ giữ một lời nguyền 
Ôm nước Việt dẫu thân này tơi tà
Chống độc tài ta xin thề đội đá
Khải hoàn ca, nhất định sẽ vang xa.





Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

THU NHỚ






Thu đang về làm ngọt ngào tháng Chín
Rung hồn tôi từng nốt nhạc rưng rưng
Theo cung bậc làm rộn ràng câm nín
Biển tâm tư con sóng vẫn không ngừng...

“Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, ...” (NS)
Sao quanh đây thầm lặng mỗi con đường
Mượn sắc màu mong trở về ký ức
Tôi đi tìm những mảnh vỡ yêu thương

Ngậm ngùi cho bao nhiêu mùa lá đổ
Nhuộm màu thêm, tô sắc tái tê đời
Áo vàng hoa, một chút nào hoài cổ
Người xưa đâu, buồn tan tác chiều rơi!

Gió bên tai vang thầm lời nhắc nhở
Một ngày qua là vĩnh viễn trôi xa
Cho vấn vương, tiếc nhịp đàn dang dở
Thời gian ơi, đâu hình bóng nhạt nhòa!

                          Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2018

MỪNG HẠNH PHÚC EM









SINH NHẬT THÁNG 9- 18 CPL





Sinh Nhật thường niên đã đến ngày
Giòng đời như gió cứ vèo bay
Thu đi Thu đến, rồi Thu lại
Tháng Chín bao lần, tháng Chín thay...

Gió vờn nhẹ nhẹ, gió rung cây
Ngày tháng trôi dần theo áng mây
Dù bóng hoàng hôn đời héo hắt
Bên nhau vẫn ấm tiếng thơ đầy

Chúc nhau Sinh Nhật mãi chen vai
Quán nhỏ Cà Phê Lính sống hoài  
Kẻ ở quanh năm trong hạnh phúc
Người đi để lại vấn vương ai  ...

Chiến hữu đã qua bao dặm dài
Mấy niên cùng sát cánh chen vai
Nụ cười xin mãi luôn bừng nở
Tình nghĩa một đời sẽ khó phai .

Nhã Giang Thu Tâm
Tháng Chín 2018



Thứ Hai, 13 tháng 8, 2018

HỒ LY PHẢI HIỆN NGUYÊN HÌNH

Được đọc trên Radio của Ngụy Vũ ngày 14 tháng 8 năm 2018 , phút thứ 42
trong chương trình "KHÔNG NÊN TIN KẺ LẠ TRÊN FACEBOOK"

 https://youtu.be/mwigOGzILvE


https://www.youtube.com/watch?v=mwigOGzILvE


HỒ LY PHẢI HIỆN NGUYÊN HÌNH

Tập cận Bình phen này dập mặt
Thói gạt lừa, khôn vặt xấu xa
Tổng Trump quyết chẳng bỏ qua
Diệt trừ gián điệp, điều tra cội nguồn
Phần đánh thuế dập dồn hàng hóa
Kinh tế Tàu tuột giá không phanh
Chứng khoán xuống dốc, mặt xanh
Mồm còn cố gượng loanh quanh dọa hù
Đòi làm cho kẻ thù Mỹ sợ
Ai ngờ đâu dây nhợ quấn mình
Vướng vào oai dũng ngư kình
Lột da chân tướng, tánh tình gian ngoa
Chuyên len lỏi gần xa, ăn cắp
Chuyện xì ra đậy nắp không vừa
Năm Châu bốn biển mắc lừa
Nước nghèo bị gạt, phải chừa đặc khu
Ai đâu biết thiên thu ý tưởng
Tàu chủ tâm bành trướng, di dân
Nước người gom hết một sân
Mộng làm bá chủ, dành chân Thiên hoàng
Ngỡ thiên hạ quy hàng bái phục
Obama cúi gục cầu hòa
Tây phương cũng chịu theo đà
Phen này nắm chắc phần là đế vương!!
May nước Mỹ được nương phúc khí
Tổng Trump mang chí khí anh hùng
Ngôn từ như sấm nổ đùng
Hiên ngang đường bệ, mưu trùng Cát gia
Tập nham hiểm bài ca kêu gọi
Vẫn đành cam chống chọi lẻ loi
Luật trời lồng lộng, sáng soi
Hồ Ly lộ diện, đợi coi kết tàn…

Nhã Giang Thu Tâm
Aug 2018

Thứ Bảy, 11 tháng 8, 2018

NGẬM NGÙI NỖI NHỚ





NGẬM NGÙI NỖI NHỚ

Ngày họp mặt ngắn ngủi đã qua cả tuần lễ mà dư âm vẫn còn văng vẳng trong tâm trí tôi, buổi họp mặt mang về hình ảnh một thuở đã trôi vào dĩ vãng xa vời… Đã mấy ngày qua đi sao bao nhiêu hình ảnh cứ hoài lảng vảng cho tôi cảm xúc bồi hồi…

Pleiku, phố núi Cao nguyên ngày xưa của chúng tôi có rất nhiều điều để người dẫu đã xa rời vẫn không thể nào quên. Nơi đây quanh năm bầu trời luôn xà thấp xuống như với tay lên là đụng được. Pleiku có làn mây xám mơ màng lãng đãng bay lượn nhẹ nhàng như khơi gợi những vần thơ cho thi nhân. Mỗi buổi sớm mai Pleiku được màn sương trắng dầy đục phủ trên rừng cây lá hoang dại, bao quanh đồi núi chập chùng rộng lớn và che mờ cả đường đi. Tôi rất thích lang thang vào khu rừng nhỏ gần nhà, qua khỏi khu nhà sàn của người thiểu số sẽ được nghe đâu đó tiếng suối róc rách hòa lẫn tiếng chim kêu. Thành phố có lắm con dốc nhỏ quanh co lên xuống níu chân bộ hành.

Thời tiết Pleiku chỉ có hai mùa, mưa và nắng rõ rệt, mà mùa nào cũng có những điều khác hẳn các thành phố Cao nguyên khác như Đà Lạt, Kontum... Vào tháng Tư đã nắng cháy rin rít thịt da. Đặc biệt ở nơi đây là làn đất đỏ ... rất khó ưa. Mùa này, du khách sẽ ngán ngẩm vì được chào đón bằng những làn bụi mịt mù che trời đất, len cả vào mắt mũi đầu tóc đến là khó chịu. Cả thành phố từ hàng cây xanh thắm, đến các mái nhà, xe cộ, đồ vật... đều được phủ lên trên một màu đỏ trông thật hoang dại. Vậy mà từ tháng Sáu trở đi đến cuối năm sẽ là thời gian cho những trận mưa rừng tha hồ hoành hành. Nhất là tháng Bảy thì mưa dầm có khi đến mấy ngày không tạnh, nước trên thượng nguồn đổ xuống tràn ngập khiến bọn trẻ chúng tôi tha hồ lội nghịch. Tuy thế, đối với những nữ sinh Trung Học có đôi tà áo trắng sẽ không còn thướt tha xinh đẹp được nữa, sẽ luôn khổ sở vì không ai thoát khỏi bị lấm lem, bê bết vết bùn... Đã vậy có hôm đến trường mà dép guốc đứt cả quai, bởi đất đỏ khi gặp nước sẽ trở thành dẻo quánh dính chặt rất nặng mỗi bước chân đi. Cuối năm đến gần Tết Âm lịch thì gió lốc ở đâu kéo về, từng cụm cuốn cao xoay xoay di chuyển không biết đâu mà tránh. Pleiku được mang biệt danh là: "Nắng bụi mưa bùn" ngày xưa đã cho chúng tôi nhiều kỷ niệm cười ra nước mắt khó quên như thế đó!

Rải rác trên các con đường lớn nhỏ là quán cà phê, quán ăn với những tên gọi đặc biêt không nơi nào có được. Nơi đây, mỗi sáng mỗi chiều khói tỏa bên bếp nóng, là tụ điểm sưởi ấm tâm hồn cho khách phương xa hay dân địa phương muốn tìm không khí của bạn bè, là nơi có thể làm no lòng ấm dạ khi ngoài trời gió lạnh mưa dầm giăng mắc…Và có lẽ cũng là nơi cho các chàng lính trẻ đến nhâm nhi sau mỗi cuộc hành quân gian khổ….
    
Những ngày tháng tao loạn, nhiều thi sĩ đã từng sống, từng làm việc ở đây đã viết về Pleiku, mỗi người mỗi sắc thái một biểu hiện tâm cảm, họ đã góp phần phong phú thêm cho nền văn học Việt Nam.  Những vần thơ trác tuyệt được các thi sĩ sáng tác trong phút giây tâm hồn hòa quyện với  thiên nhiên được phổ thành ca khúc đã phổ biến khắp nơi, mang đến cho người thưởng thức nhiều hương vị mới.

Biết bao nhà văn tên tuổi như Nguyễn Xuân Thiệp, Võ Ý, Cao Thoại Châu, Hoàng Khởi Phong… Nhà thơ Kim Tuấn, Vũ hữu Định, Lâm bảo Dũng, Nguyễn Bắc Sơn … mang cảm xúc viết thành lời và từ đó tất cả mọi người ở khắp nơi đã biết đến phố núi hoang sơ này qua những bài hát, lời thơ óng ả… Mà trong số đó tôi nhớ nhất bài :”Còn Chút Gì Để Nhớ” của Vũ H. Định đã được bàn tay điêu luyện của Nhạc sĩ PD phổ  thành nhạc khúc vang danh, bay xa khắp trời… và người dân phố núi như đã được thơm lây.

“Phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương…

Xin cảm ơn thành phố có em
Xin cảm ơn một mái tóc mềm
Mai xa lắc trên đồn biên giới
Còn một chút gì để nhớ để quên…”  

Thành phố Pleiku ngoài sự lãng mạn thơ mộng ra còn được mệnh danh là “Thành phố lính”, bởi sự hiện diện hầu hết các màu áo quân phục, chỉ thiếu Hải quân vì ai cũng biết Thủy quân mà sống trên núi thì làm sao có  thể vùng vẫy được!  Tôi và đa số các bạn lại được sống và trưởng thành trong đại gia đình quân nhân từ bé nên luôn yêu quý những bộ quân phục, tôn kính những người lính VNCH. Trong lòng chúng tôi, riêng những học sinh đã từng một thời gắn bó dưới các mái trường của thành phố Pleiku, lòng biết ơn không những ở công lao dạy dỗ của Thầy Cô mà còn đối với sự hy sinh xương máu của người lính VNCH vì đã giữ cho chúng tôi được sự yên ổn để ngày ngày cắp sách đến trường lớp.
Với lời thơ của thi sĩ Vũ Hữu Định, tôi phải xin phép tác giả để đổi lại thành:

 “ Xin cảm ơn thành phố có anh
    Xin cảm ơn người lính Cộng Hòa…”

Vâng, chúng tôi xin cảm ơn các anh, người lính Việt Nam Cộng Hòa.
                                                                                                   
Pleiku ơi! Thành phố Cao nguyên heo hút nhỏ xíu mà sao đầy sức quyến rũ, có phải bụi đỏ nơi đây đã như keo sơn dính quyện vào hồn người để lại giấu vết khó phai nhạt! Một thành phố miền núi bé nhỏ chỉ cần một vài phút loanh quanh đã đi hết vòng nên khiến mọi người thêm gần gũi nhau và tình thêm trĩu nặng khi rời xa, một lần nhắc đến là một lần gây nhung nhớ bâng khuâng. Nếu phai nhạt thì chắc đã không có những lần Đại Hội, những dịp hội ngộ của học sinh cùng người dân phố núi như mấy chục năm nay, mà lần nào cũng đông đảo khách tham dự từ Thầy Cô, học sinh đến các thân hữu từ khắp nẻo xa xôi đổ về, và nhất là có các anh khoác cả đồ lính trận đi dự như thầm hãnh diễn màu áo mình đã từng mang. Dù trải qua năm tháng tội tù, sự khổ ải làm hao mòn tinh thần cùng thân thể,  nhưng các anh có biết tình cảm của người hậu phương chúng tôi vẫn luôn dành cho các anh phần trang trọng nhất trong tâm tư?  

Bởi thế trong đám nữ sinh chúng tôi đã biết bao nhiêu người hân hoan chấp nhận làm vợ lính, dù đã biết trước về làm dâu người lính nghèo “Tiền lính tính liền” đã khổ lại luôn có rủi ro rình rập trên bước hành quân của các anh.  Những tà áo dài ngày nào quấn quýt bước chinh nhân, theo gót chàng suốt thời binh lửa đến sau ngày quê hương tan tác,  lại cùng chồng trải qua năm tháng vất vả gian lao qua bao nhiêu địa danh,  rừng sâu núi thẳm, chấp nhận sống với cảnh chàng bị giam cầm trong nhà tù nhỏ còn em cùng đám con thơ lạc lõng nơi nhà tù lớn … Thời gian đợi chờ trong vô vọng dài như thiên thu, nhưng chắc đa số chị em vẫn bôn ba chạy ngược chạy xuôi vừa nuôi chồng con vừa thầm hát câu: “ Ngày anh xa vắng em không trang điểm đợi chờ..”, lời của bài hát “Xa Vắng” do nhạc sĩ Y Vân sáng tác, như tôi đã từng … Thế đấy, tình người hậu phương với lính keo sơn gắn bó là bao!

Cho đến tận bây giờ, sau bao nhiêu năm dời đổi tôi vẫn không hề một lần hối tiếc, dù cho:

“Má hồng một kiếp truân chuyên
Vì chàng nhận đắng, lãng quên riêng mình
Nhìn con thơ dại, nhớ hình
Chàng đi để lại khối tình thiên thu…”
NG. Thu Tâm

Từng chuyến đi dự mỗi hai năm một lần, là từng cảm xúc có đôi chút khác biệt trong tôi. Cũng những khuôn mặt thân quen xưa, Thầy Cô, bạn học và thân hữu… Cả những người mới gặp lần đầu cũng vẫn thấy thân thiết bởi tên gọi PLEIKU.  Quanh quẩn có bấy nhiêu chỉ vài trăm người và nội dung đã biết sẵn không thay đổi mấy so với các kỳ trước. Tuy thế trước khi đi vẫn cứ nôn nao bồn chồn như cái hẹn hò đầu đời thời con gái. Con tim vẫn hồi hộp làm đêm thao thức khó ngủ. Sao thế nhỉ, có ai giải thích nổi không?  Lần này cũng không ngoại lệ, chuẩn bị thật lâu, gặp nhau tay bắt mặt mừng, xôn xao một vài giờ ngắn ngủi rồi ai nấy trở lại với đời sống thường nhật, kẻ ra phi trường người đến bến xe đò về nơi sinh sống thường nhật. Người đi cảm thấy chênh vênh nỗi nuối tiếc và người ở lại như có gì hụt hẫng bàng hòang… Trước khi chia tay, lời hẹn hò được nhắc nhở trên môi mỗi người, ước mong đừng ai vắng mặt bỏ cuộc chơi.  

Với bản tính dễ xúc động, sợ để lộ sẽ làm cho không khí bớt vui dù giòng nước mắt chỉ muốn trào ra khi chợt nhận thấy mái tóc của Thầy Cô mình ngày càng trắng hơn, dáng đi dù cố gắng lắm cũng không giấu được vẻ chậm chạp lom khom! Ánh mắt thì tuy như đang cười tươi mà chen lẫn sự mệt mỏi. Giọng nói Thầy Cô ai cũng trầm đục hơn rất nhiều. Tôi ngẩn ngơ khi câu tự hỏi thầm vang lên trong đầu..“không biết lần sau sẽ ra sao, còn được bao nhiêu lần họp mặt và có đủ được số Thầy Cô như hôm nay...?”  Tôi chớp mắt vội quay đi !

PLEIKU TÌNH MÃI CÒN VƯƠNG

Pleiku ơi, nói làm sao cho hết
Trong tim tôi còn nặng mãi chữ tình
Nhớ Pleiku thuở ấy, nắng lung linh
Chiều gió bụi mịt mù tung đất đỏ
Mưa dầm dề lối về trơn dốc đổ
Áo học trò lem luốc hết kiêu sa
Phố núi cao, rừng xanh thắm, vàng hoa
Đường đến lớp, gió Đông len buốt giá
Nửa thế kỷ, trôi vèo sao nhanh quá
Nay thầy trò nhắc nhớ, chợt nao nao
Mái đầu nào cũng tiêu muối lao xao
Đôi mắt mỏi thời gian đầy vết chém
Thoáng nhìn nhau ánh vui, câu gói ghém
Hỏi thăm chi khi lời nghẹn mất rồi!
Ôm vai Cô, bao quanh chỗ Thầy ngồi
Lòng rộn rã thèm tuổi thơ nũng nịu
Nhìn lại mình, bỗng như trời nắng dịu
Thời gian đâu chờ đợi hẳn một ai!
Chỉ mong sao còn nhau mãi, một mai
Cho cuộc hẹn không bao giờ chấm dứt…

Nhã Giang Thu Tâm
Đầu Tháng 8 -2018
Thân kính gởi tặng quý Thầy Cô và các bạn Pleiku



Thứ Năm, 9 tháng 8, 2018

MẸ VẪN TRONG TIM CON




MẸ VẪN TRONG TIM CON

Bao lần giỗ Mẹ đã trôi qua,
Nghe lòng thương tưởng đến xót xa
Thi thoảng Mẹ về trong giấc mộng
Tỉnh mơ giòng lệ đã chan hòa
Thuở bé con thường đau ốm hoài
Ai người chăm sóc cả hôm, mai
Để con nhớ mãi bàn tay nhám
Từng ngón thô dài đậm vết chai...
Làm sao con nỡ mà buông tay?
Mẹ đã cho con bao tháng ngày
Vất vả ngược xuôi, đầu bạc trắng
Mỏng manh chiếc bóng, ngậm chua cay!
Mẹ có lời nào than vãn đâu
Thân cò lặn lội, cả đêm sâu
Đến khi tàn sức nằm co quắp
Nức nở quỳ bên, con nguyện cầu...
Mẹ chẳng nói chi tiếng dặn dò !
Cố ôm lồng ngực nén cơn ho
Hồn con ngơ ngẩn, tim đau nhói
Giả bộ quay mình giấu nỗi lo
Mẹ hối :"Con ơi, mẹ muốn thay...
Áo màu trắng xóa mới vừa may..."
Nghẹn ngào con vội, tay run rẩy
Thầm hiểu biệt ly đã hẹn ngày !
Mẹ đã đi xa, đi thật rồi
Quanh đi quẩn lại thời gian trôi
Ảnh thờ trên vách hoài tươi nét
Như Mẹ trong con, vẫn đậm ngôi ..

Nhã Giang Thu Tâm
Giỗ Mẹ lần thứ 29 

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2018

VỀ ĐÂY BẠN ƠI! -- ĐH LTPK 2018





VỀ ĐÂY BẠN ƠI!


Đại Hội gần kề các bạn ơi!
Dù đang ở tận chốn xa vời
Về đây hội ngộ và chia sẻ
Tìm lại khung trời đã biệt khơi

Thầy cũ, bạn xưa vẫn ngóng chờ
Ca li nắng ấm đẹp như mơ
Pleiku họp mặt tìm hương cũ
Một thuở học trò với tuổi thơ

Này con đường nhỏ đặc cây xanh
Xuân đến vòm đan lá nối cành
Thu, gió mây che mờ phố núi            
Đông về giá buốt, Hạ nắng hanh.

Tháng Sáu dập dồn mưa đổ mau
Bước đi bùn đất bám theo sau
Lấm lem cả mắt nhìn du khách
Áo trắng tưởng loang dấu mực tàu

Thầy cô còn lại bao nhiêu người!
Bè bạn cũng dần đã rụng rơi…
Kỷ niệm xin cùng nhau nhắc nhớ   
Thời gian không đợi, các bạn ơi!…

Nhã Giang Thu Tâm
Tháng Bảy 2018

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2018

CPL SINH NHẬT THÁNG 6 - 2018



 

Thứ Bảy hai ba, Tháng Sáu về
Mời anh chị ghé quán Cà Phê
Thường niên họp mặt vui Si nh Nhật
Chúc tứ huynh đài, thêm chữ …  

 
Mừng anh ĐỖ ĐỨC, được khang an
Tuổi mới, lực tâm mãi kiện toàn
Niên trưởng PHI Ô,  nhiều phước cả
Sức bền,  nghị lực vượt nguy nan.

 
VĂN CHÁNH, NGHIÊM LÂN hai biểu huynh
Bên nhau kết hợp mừng ngày sinh
Cùng vui tuổi thọ, chia ly rượu  
Chiến sĩ từ lâu đã nặng tình
 
“Cà Phê Lính” đẹp tựa bài ca
Đồng đội, anh em được hợp hòa
Tiếng tốt cho người thêm sức sống
Lời lành mang hạnh phúc gần xa…
 
                          Nhã Giang Thu Tâm ( Jun 2018)

Thứ Ba, 12 tháng 6, 2018

NÉN NHANG CHO NGƯỜI NẴM XUỐNG



NÉN NHANG CHO NGƯỜI NẰM XUỐNG


Tôi thổn thức nghe dân lành bị hại
Cảnh bạo tàn dồn dập, xót xa thay!
Biết làm sao chia sẻ những đắng cay

Bọn bán nước đã không còn nhân tính.


 Lòng tôi đau, nỗi đau như keo dính
Bó chặt tim làm nhức nhối tận cùng
Quê hương tôi sao khốn khổ chập chùng
Cả dân tộc đang chìm trong mưa máu.


 Người ngã xuống và người sau ghi dấu
Màu đỏ loang dẫn bước tiến đau thương
Cùng màu da, chung nòi giống tơ vương
Sao đành đoạn, bọn ác nhân quái vật!


Tôi yêu lắm dân quê nghèo chân thật
Chịu đựng nhiều và chẳng biết bon chen
Cộng sản về, dìm họ xuống bùn đen
Bao chà đạp, bất công và mất mát


 Xưa Tự Do, nay Xã Hội thối nát
Giết người dân do chính kẻ cầm quyền
Bán quê hương vì tham chất kim tiền
Để đất nước tan hoang, trong nghèo đói


 Tôi chỉ biết ngậm ngùi từng câu nói
Sôi sục lòng theo diễn biến đảo điên…
Ngày trông tin, đêm khấn nguyện cầu xin
Thượng Đế hỡi, xin ra tay cứu nạn.


Thắp nén nhang cho anh em, bè bạn
Đã hy sinh vì chính nghĩa làm người
Kể từ nay xin yên nghỉ đất Trời
Quân tàn bạo sẽ đến ngày đền tội.



Nhã Giang Thu Tâm
12 tháng 6 - 2018


*********
DÂN BÌNH THUẬN VẪN ĐANG ĐẤU TRANH TRONG THẾ BỊ CÔ LẬP
MỘT NGƯỜI DÂN BÌNH THUẬN BỊ CẢNH SÁT CSVN ĐÁNH CHẾT !!!
Nguồn tin từ facebooker Nguyễn Tín:
Một người dân tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược của Bình Thuận, đã bị lực lượng của CSVN đánh chết.
Trước đó, lực lượng cảnh sát cơ động là con dân tại địa phương đã quyết định buông vũ khí, dừng đàn áp người dân.
Nhưng ngay lập tức, một lực lượng cảnh sát máu lạnh-coi dân là kẻ thù... được CSVN điều động từ đàng ngoài miền Bắc vào để trấn áp cuộc biểu tình của dân Miền Nam. ☠️☠️
Các anh chị em hãy cầu nguyện, hỗ trợ và chia lửa cho người dân bằng mọi cách có thể!
Hiện tại khu vực biểu tình trung tâm tỉnh Bình Thuận đã bị CSVN phong toả, cắt hết điện, điện thoại, internet, bịt kín mọi thông tin ra ngoài.


ĐỂ TANG CHO MỘT CUỘC TÌNH!



ĐỂ TANG CHO MỘT CUỘC TÌNH!

Từ đây thôi nhé chia lìa,
Face đi, dân Việt quay dìa tối tăm
Gu Gồ vĩnh biệt xa xăm

Đành cam mù mịt, ngậm căm uất lòng!
Đảng ta muốn nhốt, muốn tròng
Toàn dân u tối, tơ hòng ngủ yên
Một bọn lãnh đạo khùng điên
Chỉ mong bán nước đến quên giống nòi
Bàn thờ nay lập sẵn rồi
Gu Gồ, cùng với Face ngồi lặng thinh
Nào hoa thơm ngát, trái xinh
Nhang trầm nghi ngút, lung linh khói mờ
Gu Gồ, Face hỡi ta chờ
Ước mong một sớm cuộc cờ đổi thay
Nguyện cầu từ buổi hôm nay
Hiển linh xin hãy ra tay giúp cùng
Dẹp tan cái đám lùng bùng
Sâu dân mọt nước to đùng : Đảng viên
Ăn hại, ăn cướp dưới trên
Xảo ngôn, ác độc, Tổ tiên tủi buồn
Ra ngoài lưng gập cúi luồn
Trị dân chẳng xá nỗi buồn xác xơ...
Hôm nay xin cúng bài thơ
Gọi là tỏ chút lòng mơ ước về....


Nhã Giang Thu Tâm


Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2018

CSVN VÔ THẦN - PHẢI TIÊU DIỆT



CSVN VÔ THẦN - PHẢI TIÊU DIỆT
Cộng sản bao giờ có nghĩa nhân
Tam vô chủ nghĩa, loại vô thần
Gia đình, Tổ Quốc, và Tôn giáo
Truy, diệt thẳng tay chẳng ngại ngần
Mấy chục năm ròng chỉ phá, moi
Lách luồn, đục khoét, cướp chung nòi
Lần hồi bán cả quê hương mẹ
Thỏa mãn túi tham, dạ hẹp hòi
Đầu to, óc bé, trí bùn đen
Mở miệng nói ra tỏ thấp hèn
Bốn biển năm Châu cười chế nhạo
Mặt trơ mày đá tưởng người khen!
Họp bàn chính sự, các quan to
Người nhắm lim rim, kẻ ngáy khò
Nghiêng ngả đất trời trong mộng mị
Tha hồ phiêu bổng, chẳng cần lo
Không biết đúng sai, cũng gật đầu  
Chuyện quê hương mất có sao đâu!
Của chìm của nổi quan đà thủ
Có biến loạn gì, dọt thật mau…
Tội người dân tôi, quê hương tôi
Bị lọt vào tay một bọn tồi
Độc ác, tham lam và dối trá
Dịp may lật đổ đến nơi rồi
Nhã Giang Thu Tâm
10-6-2018

ĐỘC LẬP- TỰ DO - HẠNH PHÚC LÀ ĐÂY?



ĐỘC LẬP- TỰ DO - HẠNH PHÚC LÀ ĐÂY?


Lòng sục sôi buồn lẫn hận căm
Thương con dân Việt đã bao năm
Còng lưng trả nợ cho quan xú
Thêm cảnh dập vùi, phải ngậm tăm


Đừng trách người dân, chớ chóng quên
Quá nhiều đè nén, bởi nhà, tiền…
Quan ăn cướp hết, dân tù tội
Đến bước đường cùng, sẽ nổi lên

TỰ DO HẠNH PHÚC đã từng rao
ĐỘC LẬP ở đâu, trốn chỗ nào?
Khắp xó xỉnh căng đầy biểu ngữ
Phải lời xảo trá của lũ ngao?

Công khó cha ông giành chủ quyền
Còn ghi sử sách những tuổi tên
Ngàn năm đô hộ quân Tàu cộng
Cộng sản đành tâm, chỉ biết tiền?

Phải chăng đất nước của riêng tư
Dám bán dâng cho lũ khựa ư?
Một bọn cầm quyền đang độc chiếm
Toàn dân vùng dậy, hãy tiêu trừ.

Hãy đứng thẳng lên dẫu bị thương
Đòn thù roi điện hãy coi thường
Toàn dân quật cường, chúng co chạy
Đoàn kết, kiên trì, dù Giáo, Lương.


Nhã Giang Thu Tâm
10/6/2018

Thứ Năm, 7 tháng 6, 2018

THƠ HỌA KHỎA THÂN hay TRÍ LỰC?




ĐẤU TRANH BẰNG TRÍ LỰC HAY NHỤC THỂ?

Tranh đấu chi dùng cách khỏa thân?
Khoe mình trần trụi khắp xa gần
Nhăn nheo nhân phẩm người nhi nữ
Méo mó tâm hồn kẻ thế nhân
Kế sách diệt gian, trừ cộng phỉ
Mưu sâu cứu nước, giúp muôn dân!
Tài cao, trí lực cùng dâng ý
Đoàn kết đứng lên - Tổ Quốc cần

Nhã Giang Thu Tâm
7/6/2018

Cảm Phục
(Cảm tác)
Cảm phục tâm hồn dám khỏa thân
Hy sinh gióng tiếng gởi xa gần
Thương nòi quyết chí trừ linh cẩu
Giữ nước chung lòng đuổi ác nhân
Chín chín thi hành mưu bám khựa
Người người phản đối kế lừa dân
Nam nhi kẻ sĩ đừng nhu nhược
Hãy đáp lời khi Tổ Quốc cần

 Bửu Tùng
7/6/2018

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2018

TỘI ĐỒ DÂN TỘC



TỘI ĐỒ DÂN TỘC


Tàu cộng lan tràn trên đất ta
Việt Nam xóa sổ chẳng còn xa!
Cầm quyền đục khoét : bầy sâu mọt

Lãnh đạo cướp càn : lũ quỷ ma
Hiếp đáp dân mình, gom ruộng đất
Cong lưng rước giặc phá quê nhà
Tội đồ dân tộc làm sao xử?
Ác thú hung tàn, không thể tha!


Nhã Giang Thu Tâm

HY VỌNG




HY VỌNG

Vâng, trong tôi luôn có hy vọng nhiều hơn thù ghét
Bởi tôi luôn mong mỏi được có một ngày
Quê hương tôi sẽ trở mình thoát khỏi kiếp nợ vay
Bọn Cộng sản bị tiêu diệt, dân Việt thôi khốn khổ
Đất nước Việt từ nay không còn bị loang lổ
Bởi những độc hại do nhà máy của Tàu cộng thải ra
Nếu tôi được làm bất cứ điều gi cao, xa
Làm sao đuổi hết bọn xâm lăng đang tàn phá
Chúng tràn vào quê hương tôi, bằng mọi giá
Mua và cướp dần tất cả ruộng đất, nhà
Do bọn tham quan, bọn lãnh đạo ác gian, thà
Để mất nước chứ không đành mất Đảng!
Tài nguyên, đất biển chúng bán chia nhau từng tảng
Để biệt phủ nguy nga xây trên xác của dân đen
Vùng tự trị, Tàu cộng chiếm, cấm dân Việt mon men
Dân bị hà hiếp, miệng ngậm không thể hé!
Bởi vì sao quê hương tôi lại tội tình như thế!
Ngàn năm đô hộ, nay tiếp tục con đường?
Dân tôi đang bị tàn hại trên chính quê hương
Ôi! thương quá, còn nỗi nhục nào so sánh nổi!
Tôi không muốn, nhưng phải đành đánh đổi
Cho hận thù ngùn ngụt thức dậy trong lòng
Thơ viết ra như đau đớn tuôn giòng
Xin chia sẻ chút tâm tư rướm lệ...


Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Ba, 29 tháng 5, 2018

"TÚP LỀU" CỦA CÁC QUAN LÃNH ĐẠO CSVN


https://www.facebook.com/dothanhsg/videos/2024123374471435/


           "TÚP LỀU" CỦA  CSVN

 
               Ngắm “lều nhỏ”của các "quan lãnh đạo"
               Thấy vô vàn cảm xúc bỗng dâng cao
               Quan đã đổ biết mấy những công lao
               Hy sinh cả danh dự để đổi lấy!
               Nhà cất lâu, bao người từng nhìn thấy
               Vẫn lặng yên, sao nay lại luận bàn?
               So với xưa, quan còn thuở cơ hàn
               Từ rừng rú, dép râu về thành phố
               Thiên hạ chê quan: những tên "cán ngố"
               “Giải phóng” rồi, quan liền có dịp may
               Bao nhiêu năm quan phục vụ hăng say
               Nên tự thưởng, xe sang và biệt phủ!
               Dân đừng tưởng chỉ bấy nhiêu là đủ!
               Tiền trong dân, tài nguyên vẫn còn đầy
               Công của quan vô cùng lớn, cao dầy
               Dân phải trả dẫu tàn hơi ... nhắm mắt,,,
               Cứ đợi đi, hãy chờ bị xiết, vắt
               Dẫu nhổ lông trần trụi cũng chưa xong!
               Luật pháp ư? nhờ thẻ Đảng bẻ cong
               Dân đừng bảo: Các quan là tham nhũng!
               Ngoài chiến trường, quan xông pha oai dũng
               Hòa bình rồi cần củng cố lực, quyền
               Thủ tục dành chức lại cần có tiền
               Đất, biển bán, cần dùng chi nhiều thứ
               Rừng cây ư? Nhiều nhặn gì cơ chứ!
               Của trong dân mới muôn vạn, hàng niên
               “Đảng lãnh đạo” bác đã dạy, đừng quên!
               Là nghĩa vụ, dân không nên trả giá
               Bán vé số, hàng rong, hoặc trà đá
               Cũng là nghề thu nhập ngất ngưởng mà
               Quan giữ Đảng, chứ không giữ sơn hà
               Mà so sánh, hay ngạc nhiên, chỉ trỏ
               Với Tàu cộng, quan hiện thân là thỏ
               Biển bán rồi, dân hãy tự giữ thân
               Việc của quan, tôi luyện đám quân
               Đi đàn áp, bắt kẻ nào phản đối
               Khiếu kiện sao? Đừng hòng mà đôi chối
               Chứng cứ ư? Mất sạch những khi cần!
               Người dù chết, chớ mong được thoát phần
               Thuế đã thiếu, cháu con thay thế trả
               Còn mồi ngon, không dễ gì buông thả
               Bởi trong dân còn cất giấu… khối vàng!
               Gương Tu cộng phải sao chép y chang
               Sách lược cướp, các quan đà được học
               Quan đã quyết là làm ngang nói dọc
               Dân còn lâu mới đoán được chữ ngờ
               Công bằng sao? Ai đó chớ nằm mơ 
               Đừng so sánh, đòi an lành no đủ  
               Bởi nếu dân được,  TỰ DO DÂN CHỦ  
               Bọn cầm quyền đâu còn được sống còn!?
              


              Nhã Giang Thu Tâm