Thứ Ba, 5 tháng 6, 2018

HY VỌNG




HY VỌNG

Vâng, trong tôi luôn có hy vọng nhiều hơn thù ghét
Bởi tôi luôn mong mỏi được có một ngày
Quê hương tôi sẽ trở mình thoát khỏi kiếp nợ vay
Bọn Cộng sản bị tiêu diệt, dân Việt thôi khốn khổ
Đất nước Việt từ nay không còn bị loang lổ
Bởi những độc hại do nhà máy của Tàu cộng thải ra
Nếu tôi được làm bất cứ điều gi cao, xa
Làm sao đuổi hết bọn xâm lăng đang tàn phá
Chúng tràn vào quê hương tôi, bằng mọi giá
Mua và cướp dần tất cả ruộng đất, nhà
Do bọn tham quan, bọn lãnh đạo ác gian, thà
Để mất nước chứ không đành mất Đảng!
Tài nguyên, đất biển chúng bán chia nhau từng tảng
Để biệt phủ nguy nga xây trên xác của dân đen
Vùng tự trị, Tàu cộng chiếm, cấm dân Việt mon men
Dân bị hà hiếp, miệng ngậm không thể hé!
Bởi vì sao quê hương tôi lại tội tình như thế!
Ngàn năm đô hộ, nay tiếp tục con đường?
Dân tôi đang bị tàn hại trên chính quê hương
Ôi! thương quá, còn nỗi nhục nào so sánh nổi!
Tôi không muốn, nhưng phải đành đánh đổi
Cho hận thù ngùn ngụt thức dậy trong lòng
Thơ viết ra như đau đớn tuôn giòng
Xin chia sẻ chút tâm tư rướm lệ...


Nhã Giang Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét