Thứ Năm, 20 tháng 4, 2023

TÌNH NHỚ.

 


TÌNH NHỚ.

Một chữ NHỚ thôi đủ nghĩa rồi,
Mơ màng một thoáng đã xa xôi!
Đó đây mấy nẻo mà ngăn trở,
Một nửa địa cầu ai xẻ đôi!
Để mặc chữ VUI theo gió lướt,
Chữ TÌNH buồn bã đọng trong tôi.
Dung nhan còn đó làm minh chứng,
Để mắt đăm chiêu, dạ đứng ngồi.
Kẻ đó người đây qua ảo ảnh,
Đợi chờ năm tháng sẽ phai phôi.
Nay đi mai ở, đời vô nghĩa,
Chớp mắt giật mình, sao đổi ngôi.
Còn lại trong tim vùng bỡ ngỡ,
Nhịp sầu nhịp thắt khúc chia đôi ...

Nhã Giang Thu Tâm.
Ngày gặp lại các cháu.


Thứ Sáu, 14 tháng 4, 2023

HAWAII MIỀN GIÓ LỘNG.

 













HAWAII MIỀN GIÓ LỘNG.


Tôi đến Hawaii, một ngày lồng lộng
gió, biển khơi về khua động cỏ cây.
Muôn vạn màu khoe sắc giữa trời mây,
Tranh lộng lẫy gọi mời, ru hồn khách.

Chân mê mẩn len giữa bờ lau lách,
Hồ quanh co lờ lững cá lượn đùa.
Trời tháng Tư, màu nắng đã chuyển mùa,
Từng vạt chiếu nghiêng cả chiều phố biển.

Đảo nức danh diễm kiều trong kinh điển,
Bãi cát dài lấp lánh ánh lân tinh.
Làn nước xanh soi dáng bóng dừa xinh,
Soi rõ cả tâm hồn người xao xuyến.

Honululu, bao lần tìm đến,
Vẫn mênh mang nỗi nhớ thêm lần về.
Phải nơi đây đã buộc sẵn câu thề,
Để du khách khó buông lời từ biệt...

Nhã Giang Thu Tâm.

Thứ Hai, 10 tháng 4, 2023

FIREWORKS

 

FIREWORKS

Trước ngày rời khỏi Honolulu Hawaii, chúng tôi được xem màn bắn pháo hoa do Hotel Hilton Grand Islander tổ chức mỗi tối thứ Sáu hàng tuần.
Chờ đợi 2 tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy gì như thông báo. Đến 7:45 Pm mưa đã lắc rắc rơi trên đầu. Mọi người đều nháo nhác nhìn lên góc trời rồi nhìn lại nhau, lo sợ mưa kéo đến chạy không kịp. Có lẽ họ cũng như chúng tôi đang thầm hỏi nhau: Sao giờ này chưa thấy, hay trời mưa nên họ cho ngừng.?
May mắn thay, 5 phút sau những tiếng nổ vang dội khiến tất cả giật mình. Tiếp theo sau là dàn pháo hoa vụt lên cao sáng rực cả góc trời. Những bông pháo hoa đủ mọi hình thù, đẹp mắt và lóng lánh như chùm đèn khổng lồ treo lơ lửng, nổi bật trên bầu trời tối đen.
Mọi người ai ngồi đều đứng bật dậy để quay phim, người thì cố gắng chụp lấy ít nhiều khoảnh khắc những hình ảnh đẹp hiếm hoi mới thấy được.
Tuy nhiên, cũng chỉ kéo dài được 5 phút, bầu trời lại tối đen. Sự yên tĩnh được trả về như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Mọi người lại ùn ùn chen chúc nhau ra về, bây giờ mới thấy người ta đổ ra từ lúc nào mà đông nghẹt khắp nơi. Mọi lối đi đều kín mít người là người. Ai cũng muốn tránh thoát được cơn mưa chắc chắn sẽ đến.
Rồi cũng về được phòng, đám trẻ con mệt nhoài leo lên giường ngủ liền, riêng tôi cũng không kém với đôi chân đau nhức và cái lưng mỏi nhừ vì ngồi lâu trên bờ đá không có điểm tựa. Ai bảo ham vui, đáng đời tôi thiệt!

Nhã Giang Thu Tâm.
Hawaii Apr 7-2023

SAIGON ƠI, TÔI ĐÃ GẶP LẠI EM.

 

SAIGON ƠI, TÔI ĐÃ GẶP LẠI EM.

Đời người như bóng câu qua cửa sổ". Câu thành ngữ này quả không sai chút nào, nhất là đối với những người đã sống đủ lâu như chúng ta. Cuộc sống tất bật quay cuồng chung quanh cuốn đi tất cả, để khi ngoảnh lại mới giật mình biết ngày tháng mấy mươi năm đã qua mất tự lúc nào.
Saigon, Sài Gòn đây rồi .... Mới đó mà đã bay vèo 20 năm, mọi biến cố dù lớn đến đâu cũng dần mờ nhạt và đã trở thành quá khứ. Qua khung cửa nhỏ từ trên cao nhìn xuống, một vùng đất rộng lớn nhấp nhô với hàng ngàn vạn nóc nhà bé xíu đang tắm trong ánh nắng ban mai....những màu sắc xen lẫn không rõ ràng nhòa trong mắt khiến tôi bồi hồi xúc động.
Vừa đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi đã được những vòng tay thương yêu của gia đình đón ngay tại cửa. Rộn ràng niềm vui và hạnh phúc, nhìn các cô cháu gái nhí nhảnh bé nhỏ ngày nào tôi bế trên tay, giờ đã trưởng thành và đều có gia thất cùng con cái. Nhìn sang những khuôn mặt thân thương của chị và em mình khiến tôi ngậm ngùi, ai cũng dọc ngang hằn đậm nét chân chim trên mặt, còn có vẻ thấp bé hơn xưa trong dáng đi chậm chạp. Tôi giật mình, ừ nhỉ đã 20 năm rồi! Ngay chính mình cũng đâu còn được như xưa, đang luôn phải chịu đựng sự bệnh hoạn và khó khăn bởi những cơn đau buốt xương cốt. Khi tuổi về chiều ai cũng giống ai thôi, từng bước đi đều trở ngại. Người khác nhìn mình chắc cũng không thể vượt qua cảm giác ái ngại.
Còn mấy lần 20 năm để mà tiếc nuối. Nào ai sống mãi với thời gian, nào ai trẻ mãi không già. Đành thôi, tôi ngậm ngùi tự nhủ.
Saigon trong mắt tôi hôm nay thật hào nhoáng và rực rỡ. Tôi ngỡ ngàng trước bao nhiêu đổi mới của một thành phố đông dân bậc nhất Việt Nam. Những Building bóng loáng cao ngất, vẻ lộng lẫy hấp dẫn người nhìn nối tiếp nhau mọc lên như nấm su mưa. Những bảng hiệu lớn nhỏ chen chúc nhau cái cao cái thấp đủ màu sắc làm hoa cả mắt. Có những tựa dùng bằng loại chữ nghĩa cao siêu quá khiến tôi ngơ ngẩn không hiểu ý nghĩa là gì. Hình như nhà nhà thi nhau xây dựng tự do theo ý muốn vì có những mái nhà cao thấp chen chúc, trồi ra thụt vào, đủ kiểu đủ hình dáng khiến nét thẩm mỹ bị trêu chọc đến đau lòng. Nhiều con đường hình như nhỏ bé hơn, trông chật chội và xô bồ..
Sự phát triển nhanh chóng về dân số càng làm cho giao thông nơi đây có vẻ rối loạn. Suốt ngày xe cộ rồng rắn chen lấn ngược xuôi như mắc cửi, người người đều mang dáng dấp vội vàng hối hả. Không ai có thể nhường ai một bước, vì có người bảo nếu như mình chậm chân thì cả ngày cũng không thể làm được việc gì, chẳng đi được tới đâu. "Người ta lấn thì mình phải chen". Tôi lại ngơ ngác trước câu nói bình thản này.
Có phải thời đại mới nên mọi suy nghĩ và hành động cũng đổi thay chăng? Tôi cảm thấy mình quá lỗi thời, không thể theo kịp trào lưu của xã hội Việt Nam ngày nay, dù cố gắng để khỏi bị xem là tụt hậu nhưng tôi lại khó giấu được sự ngẩn ngơ trước mỗi sự việc. Chỉ nội cảnh cuồng quay của xe cộ trên đường phố đã đủ khiến cho tôi cảm thấy khó thở và chóng mặt. Tuy thế, mọi sự di chuyển đều phải cần đến phương tiện giao thông, không thể vì lý do sợ hãi mà chỉ ngồi trong nhà. Vì thế trong mỗi lần muốn đi hoặc đến bất cứ đâu trong thành phố, hai cô cháu gái đều đặt sẵn loại xe mà bên Việt Nam gọi là " Grab " đến đón và đưa về tận cửa Hotel. Đây là loại xe taxi khá phổ biến và tương đối an toàn cho hành khách, kể cả từ giá cả đến lộ trình di chuyển.
Về thăm gia đình lần này về mặt tình cảm đối với tôi thật hạnh phúc. Thật không ngờ có các cô cháu gái săn sóc tận tình và chu đáo. Không những từ xe cộ, đến việc ăn uống hay cần mua sắm cũng đều được chăm lo đầy đủ khiến tôi phải thật thà thú nhận, mình đang được ...hưởng phước của con cháu.
Hạnh phúc của tình thân gia đình ruột thịt mà bao nhiêu năm tôi ước ao bây giờ mới thật sự có được. Còn gì mong muốn hơn.
Chúng tôi cả đại gia đình hơn 20 người muốn chọn Vũng Tàu là nơi nghỉ mát, là nơi tổ chức Sinh Nhật cho cậu con út, và cũng là nơi cùng nhau chung vui vài ngày trước khi hai mẹ con lên đường trở lại đất Mỹ.
Chiếc xe 25 chỗ ngồi chạy thẳng đến Vũng Tàu. Một căn nhà to lớn đầy đủ tiện nghi đủ sức chứa 23 người đã được đặt sẵn. Chỉ có hai ngày cùng đại gia đình trên vùng đất biển đã cho tôi một kỷ niệm khó quên. Chưa bao giờ có dịp đông vui như thế, chị em và cháu chắt cùng xum vầy một nhà. Ăn uống hát ca đến khuya lắc khuya lơ, khan cả giọng vẫn còn giành nhau chiếc microphone. Nhà bên cạnh phải gọi sang complain mới chịu ngưng nghỉ, và tối hôm sau đúng 10 giờ giàn âm thanh đành ấm ức vì bị mấy cậu thanh niên cho tắt ngúm. Bà già nhất là tôi, ham vui cũng ráng theo mà không nổi với đám cháu trẻ trung tràn đầy nội lực.
Điều thú vị là mấy bác cháu rủ nhau dậy thật sớm đi bộ ra biển ngắm mặt trời mọc. Bãi biển buổi sáng mai chỉ lác đác ít người, khung cảnh vô cùng thanh tịnh và mát mẻ khiến tâm hồn ai nấy trở nên thư thái nhẹ nhàng hẳn.
Quây quần với gia đình đến quên cả thời gian, gần 2 tuần lễ vùn vụt qua lúc nào không ngờ. Chia tay trong bịn rịn nên nói chẳng nên lời, những gì muốn làm hay muốn dặn dò cũng không thể nhớ nổi. Tôi vẫn tiếc vì chuyến đi tuy vui nhưng không được trọn vẹn, người em trai út của tôi bị bệnh phải mổ. Tôi về kịp để phần nào giúp cho em chút chi phí thuốc men. Nhìn em mà lòng tôi héo hắt, người em ngày xưa vô cùng giỏi dang, khéo tay và chịu thương chịu khó bây giờ héo hon bởi đủ thứ bệnh hoạn. Tôi luôn tiếc nuối, nếu ngày đó không có sự đổi thay, em tôi đã trở thành một thanh niên có tương lai rạng rỡ. Đến ngày phải lên đường, tôi vẫn canh cánh khi em vẫn chưa ra khỏi bệnh viện. Bây giờ chỉ biết cầu nguyện cho em, mong sao em vượt qua được tất cả...
Ngồi trên máy bay, tôi nhắm mắt hồi tưởng. Thời gian lúc nào cũng vô tình nhưng lòng tôi lại quá hữu ý nên cứ vấn vương mãi với mớ tình cảm gần xa. Những gì đã qua luôn làm trí óc tôi bận rộn, dù biết không giúp ích gì cho giấc ngủ nhưng không thể quên ngay được. Saigon đã xa lắm rồi, cách nửa vòng trái đất và nửa tâm hồn tôi cũng ở lại nơi đó cùng những người thân yêu.
"Saigon ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời... Giờ còn đây những kỷ niệm sống trong tôi, những nụ cười nát trên môi...".
Bài hát của Nhạc sĩ Nam Lộc cứ réo rắt bên tai, khơi dậy trong tim tôi một nỗi xao xuyến khó tả. Tôi không muốn nói câu vĩnh biệt với một nơi thân yêu là Saigon, bởi ở đó vẫn còn vô vàn kỷ niệm cả một đoạn đời xa xưa của tôi, hơn nữa hiện tại đa số người thân của tôi vẫn đang sinh sống nơi đây. Chỉ là tạm biệt thôi nhé, tạm biệt để còn mong ngày trở lại, thực sự trở lại trong nỗi hạnh phúc như niềm mong cầu từ bao lâu nay.
Tôi xa em, Saigon thêm lần nữa,
Phi trường buồn cúi mặt tiễn chân tôi.
Trời tháng Tư chưa mưa mà ướt đẫm,
Giọt nước nào riêng giọt của chia phôi.
Quay mặt đi nghe lòng sao mằn mặn,
Có ai quên khi còn chốn đi về .
Nửa bên kia giữ một phần ngơ ngẩn,
Phần bên này quanh quẩn chuỗi đời mê...
Chân bước đi, chân ngập ngừng trở gót.
Dạ bồi hồi dẫu biết có được đâu.
Ai từng bảo Quê là vùng nước ngọt,
Nhưng quê mình còn lắm nỗi bể dâu...
Xin giữ lại trong tim tôi chút nhớ,
Chút luyến lưu để trong giấc nồng say.
Hồn quê hương vấn vương từng nhịp thở.
Nguồn tin yêu nuôi cuộc sống qua ngày.

Nhã Giang Thu Tâm.
Ngày đầu tháng Tư 2023.

BÌNH MINH TRÊN BIỂN

 

https://www.facebook.com/100079514575950/videos/693057959174761/



Không gì đẹp bằng hình ảnh khi bình minh vừa thức giấc.
Không gian yên tĩnh, trong lành và tiết trời hơi lành lạnh.
Đây Vũng Tàu một buổi sáng cuối Xuân.
Bên bờ biển, tôi đứng chờ đợi để đón những tia nắng đầu tiên của đầu ngày. Vầng dương vừa lấp ló xa xa trên lằn ranh đường chân trời đã tỏa ra muôn ánh hào quang đỏ rực, đẹp mê hồn.


PLEIKU - NGÀY RONG CHƠI

 

https://www.facebook.com/phucdongdung/videos/880046643088847/?idorvanity=229142598107605

BIỂN BÌNH MINH.

 

BIỂN BÌNH MINH.
Vừa bình minh, biển đông người rộn rã.
Nắng vội vàng bừng dậy, trải ra phơi,
Biển nhởn nhơ từng tháng năm nhàn hạ.
Đợi chiều lên dâng con nước gọi mời...
Bên triền cát, nước lấn bờ loang lổ,
Dã tràng xinh, tội nghiệp bóng lênh đênh ..
Gió lượn quanh vươn vòng tay dụ dỗ,
Chim chao mình tìm bạn, dáng buồn tênh.
Nắng lên cao, gió chợt về chao đảo,
Điệu vô thường tung tóc rối đi hoang.
Sóng nhấp nhô, ngẩng cao đầu kiêu ngạo,
Mặt nước xanh lóng lánh ánh dương vàng.
Đại dương xa gọi nhau lời tình tứ,
Thoảng nhẹ đưa như giọng hát thì thào.
Lòng nhẹ bổng thoát trần đời tư lự,
Không gian hòa dịu ngọt khúc ca dao.

Nhã Giang Thu Tâm.
Hawaii ngày nắng ấm 3-4-2023

HỘI NGỘ- THƠ NHẠC GIAO DUYÊN

Một ngày đáng nhớ - 26-3-2023

Lần đầu tiên TT được nhiều thi sĩ cùng làm thơ tặng. Hạnh phúc thay!

 

 











PLEIKU GIÒNG KỶ NIỆM.

 

PLEIKU GIÒNG KỶ NIỆM.
Thân tặng tất cả các bạn Pleiku của tôi.
Tôi về đây Pleiku miền đất cũ,
Giải nắng vàng nóng rực đón người xa.
Nhánh cây khô một thoáng nở đầy hoa,
Chiều ngơ ngác trong nỗi vui hội ngộ.
Tôi về đây cho bạn bè nhắc hộ,
Trí hồi cư vùng dĩ vãng xa mờ.
Đã từ lâu Cao nguyên tưởng vật vờ,
Nay sống lại rộn ràng niềm kiêu hãnh.
Tôi như tìm được tuổi thơ nhí nhảnh,
Tiếng giày khua chân sáo buổi trường tan.
Dáng co ro đến lớp dưới sương lan,
Tay run rẩy trốn tìm cơn lạnh giá.
Và bỗng dưng nghe lòng sao lạ quá,
Ngỡ đang bay lơ lửng tận chốn nào.
Từ chốn xưa đến hiện thực ngọt ngào,
Phải quá khứ đem thời gian quay ngược?...
Thì tương lai mấy ai chia cho được,
Cõi gian nan một thoáng đã vèo trôi.
Tuy bao năm trầm bổng soán đổi ngôi,
Mà tôi vẫn là tôi... hồn năm ấy.
Mong Pleiku tình yêu còn nguyên đấy,
Dẫu phố xưa muôn vạn cảnh thay mầu.
Dù tứ phương cũng chung một chuyến tầu,
Vòng tay ấm bạn tôi, hoài tồn tại....

Nhã Giang Thu Tâm
30 tháng 3-2023

NGÀY VỀ.

 


NGÀY VỀ.
Chỉ riêng một chữ "VỀ" đã chứa đựng bao ý nghĩa sâu sắc, đã mênh mang một niềm cảm xúc khó tả.
VỀ, chỉ một từ ngắn ngủi thôi, ôi sao mà thân thương mà quyến rũ. Mỗi người hẳn mang một tâm trạng khác nhau trong cùng một nỗi ..
VỀ, trong tôi là đậm đà ý nghĩa háo hức, là niềm đợi mong tìm lại nơi đã ẩn chứa nhiều dấu vết kỷ niệm của cả đoạn đời thơ ấu. Nơi đây còn cất dấu một số bạn chung lớp chung trường từ hơn nửa thế kỷ trước của tôi. Tình bạn tuổi dại khờ quá mộc mạc đơn sơ nhưng sao khó quên đến thế. Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, đã vượt qua muôn ngàn thăng trầm dâu bể... sao vẫn nhớ từng nét mặt lẫn họ tên của từng người. Đó chẳng phải là thân thương để đáng làm một chuyến trở về lắm sao?
VỀ, chữ Về đã dành trọn tâm tư của tôi suốt từ khi chớm nghĩ đến, là bồi hồi đợi mong lúc gần đến ngày lên máy bay, là xôn xao rộn ràng khi được đặt chân xuống vùng đồi cao đất đỏ lắm bụi nhiều mưa ngày nào.
Hiện tại thật buồn là hầu hết đã thay đổi, chẳng còn đâu bóng dáng những hàng cây hay con đường mang đầy kỷ niệm năm cũ.
Những con dốc cao trơn trợt quanh co đã được san bằng khiến giao thông dễ dàng hơn, tuy nhiên đối với tôi sự thay đổi này lại mất đi vẻ đẹp dịu dàng và nên thơ của nơi gọi là Phố Núi.
Căn nhà thân yêu của mẹ bị rừng hào nhoáng ồn ào tàn nhẫn nuốt chửng. Đi ngang qua, được bạn bè chỉ cho mà vẫn không tài nào tưởng tượng ra nổi. Nỗi xót xa dâng tràn trong tim tôi, nghèn nghẹn nơi cổ họng. Căn nhà riêng bé nhỏ của vợ chồng tôi được gọi là cư xá ... bây giờ đã biến mất như chưa từng hiện diện. Đâu rồi, đâu rồi... Hai tiếng ấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi, và tôi đã không ngăn được nỗi cảm xúc...
Thành phố "Đi năm phút đã về chốn cũ" bỗng phình lớn ra, đông đúc và ồn ào náo nhiệt hơn trước đây nhiều.
Hầu hết các con đường được đổi tên khác, mọi vật đều khiến tôi cảm thấy lạc lõng và ngỡ ngàng như đang lọt vào một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ. An ủi thay, bạn bè tôi vẫn ấm áp nhiệt thành như thuở nào, sự thay đổi bên ngoài theo tuổi tác không khiến tôi bỡ ngỡ vì mấy đứa cùng già như nhau mà. Ôi biết nói làm sao cho hết nỗi niềm, cho vơi niềm xúc động. Xin cám ơn các bạn của phố núi thân yêu. Tình thương quý của các bạn đủ làm sức mạnh cho tinh thần tôi thêm vững vàng. Hy vọng một ngày tái ngộ không xa.
Và tôi của tâm trạng ấy sau một thời gian dài biền biệt cách xa nay đã đạt tròn ý nguyện... Nỗi háo hức được gặp lại những khuôn mặt thân quen, tiếng gọi vô hình như chân sáo nhảy khiến rộn ràng cả con tim, xen với nỗi buồn thầm lặng khi nghe nhắc về một số bạn đã vĩnh viễn đi vào miền quá khứ. Tất cả cảm xúc đan chen, ngấm ngầm đục khoét làm nao lòng người.
Tháng Ba của 30 năm xưa tôi rời khỏi nơi này, và nay cũng là tháng Ba tôi trở lại chốn cũ trong bồi hồi xúc động.

PHỐ NÚI TRONG TÔI.
Một đời rong ruổi phương xa,
Chiều lên viễn xứ thiết tha gọi sầu.
Hoàng hôn dần nhuộm tím mầu,
Tâm tư còn đắm chuyến tầu hoài mơ....
Cho tôi ôm trọn tình thơ,
Để tôi còn giấc ngu ngơ đầu đời.
Dẫu xa xa biệt nẻo trời,
Nơi đây phố núi vẫn ngời trong tim.
NG. Thu Tâm
Có ai không mong mỏi được dừng chân nghỉ ngơi khi gối đã mỏi, chân đã chồn. Quá khứ dù đẹp hay đau thương cũng có mấy người quên được, mấy ai không muốn tìm về dù đôi khi sự hồi tưởng có làm cho tim ta xót xa đau đớn. Nỗi đau nào có êm ái, nhưng nhờ có nỗi đau mà cuộc đời chúng ta thêm phần ý nghĩa.
Lời bài hát của Trần quang Lộc tựa giòng suối ngọt chảy róc rách, len lỏi vào tận các mạch máu, xâm nhập và xáo trộn tâm hồn đầy nhậy cảm của tôi. Hoài hương luôn là giấc mơ của người sống nhiều bằng nội tâm. Niềm hoài hương thôi thúc tôi trở về.
VỀ ĐÂY NGHE EM.
Về đây nghe em, về đây nghe em
Về đây mặc áo the, đi guốc mộc
Kể chuyện tình bằng lời ca dao
Kể chuyện tình bằng hạt lúa mới
Kể chuyện tình bằng nồi ngô khoai
Mà về đây nghe gọi tiếng xưa
Để nhớ trong tiếng vỡ bờ
Về đây nghe em, về đây nghe em
Về đây thỏa ước mơ đi hát dạo
Để chào đời bằng hạt sương mai
Để bằng lòng ngọt ngào hấp hối
Và hận thù người người lắng xuống
Rồi tìm nhau như tìm xót xa
Trong lúc lệ đã đầy vơi.....
Lệ không long lanh trên khóe mắt để cần bàn tay ai lau vội cho khô đi, nhưng cứ vơi rồi lại đầy trong hồn tôi mà chẳng làm cách nào ngăn cho đừng trào dâng lên được.
Pleiku ơi, biết nói làm sao để tả được nỗi niềm người xa xứ, biết gom làm sao cho hết vào tâm tư những hình ảnh đã trót rơi vào mắt vào tim tôi.
Một lần trở lại một lần thương,
Từng bước chân qua mỗi chặng đường.
Là dấu ấn ghi hằn kỷ niệm,
Là niềm khắc khoải mãi còn vương...
Nhã Giang Thu Tâm.
Viết vội trong sân bay, trước giờ rời khỏi phố núi.
31 tháng 3 - 2023