NGÀY VỀ.
Chỉ riêng một chữ "VỀ" đã chứa đựng bao ý nghĩa sâu sắc, đã mênh mang một niềm cảm xúc khó tả.
VỀ, chỉ một từ ngắn ngủi thôi, ôi sao mà thân thương mà quyến rũ. Mỗi người hẳn mang một tâm trạng khác nhau trong cùng một nỗi ..
VỀ, trong tôi là đậm đà ý nghĩa háo hức, là niềm đợi mong tìm lại nơi đã ẩn chứa nhiều dấu vết kỷ niệm của cả đoạn đời thơ ấu. Nơi đây còn cất dấu một số bạn chung lớp chung trường từ hơn nửa thế kỷ trước của tôi. Tình bạn tuổi dại khờ quá mộc mạc đơn sơ nhưng sao khó quên đến thế. Trải qua bao nhiêu năm tháng xa cách, đã vượt qua muôn ngàn thăng trầm dâu bể... sao vẫn nhớ từng nét mặt lẫn họ tên của từng người. Đó chẳng phải là thân thương để đáng làm một chuyến trở về lắm sao?
VỀ, chữ Về đã dành trọn tâm tư của tôi suốt từ khi chớm nghĩ đến, là bồi hồi đợi mong lúc gần đến ngày lên máy bay, là xôn xao rộn ràng khi được đặt chân xuống vùng đồi cao đất đỏ lắm bụi nhiều mưa ngày nào.
Hiện tại thật buồn là hầu hết đã thay đổi, chẳng còn đâu bóng dáng những hàng cây hay con đường mang đầy kỷ niệm năm cũ.
Những con dốc cao trơn trợt quanh co đã được san bằng khiến giao thông dễ dàng hơn, tuy nhiên đối với tôi sự thay đổi này lại mất đi vẻ đẹp dịu dàng và nên thơ của nơi gọi là Phố Núi.
Căn nhà thân yêu của mẹ bị rừng hào nhoáng ồn ào tàn nhẫn nuốt chửng. Đi ngang qua, được bạn bè chỉ cho mà vẫn không tài nào tưởng tượng ra nổi. Nỗi xót xa dâng tràn trong tim tôi, nghèn nghẹn nơi cổ họng. Căn nhà riêng bé nhỏ của vợ chồng tôi được gọi là cư xá ... bây giờ đã biến mất như chưa từng hiện diện. Đâu rồi, đâu rồi... Hai tiếng ấy cứ lập đi lập lại trong tâm trí tôi, và tôi đã không ngăn được nỗi cảm xúc...
Thành phố "Đi năm phút đã về chốn cũ" bỗng phình lớn ra, đông đúc và ồn ào náo nhiệt hơn trước đây nhiều.
Hầu hết các con đường được đổi tên khác, mọi vật đều khiến tôi cảm thấy lạc lõng và ngỡ ngàng như đang lọt vào một nơi chưa từng đặt chân đến bao giờ. An ủi thay, bạn bè tôi vẫn ấm áp nhiệt thành như thuở nào, sự thay đổi bên ngoài theo tuổi tác không khiến tôi bỡ ngỡ vì mấy đứa cùng già như nhau mà. Ôi biết nói làm sao cho hết nỗi niềm, cho vơi niềm xúc động. Xin cám ơn các bạn của phố núi thân yêu. Tình thương quý của các bạn đủ làm sức mạnh cho tinh thần tôi thêm vững vàng. Hy vọng một ngày tái ngộ không xa.
Và tôi của tâm trạng ấy sau một thời gian dài biền biệt cách xa nay đã đạt tròn ý nguyện... Nỗi háo hức được gặp lại những khuôn mặt thân quen, tiếng gọi vô hình như chân sáo nhảy khiến rộn ràng cả con tim, xen với nỗi buồn thầm lặng khi nghe nhắc về một số bạn đã vĩnh viễn đi vào miền quá khứ. Tất cả cảm xúc đan chen, ngấm ngầm đục khoét làm nao lòng người.
Tháng Ba của 30 năm xưa tôi rời khỏi nơi này, và nay cũng là tháng Ba tôi trở lại chốn cũ trong bồi hồi xúc động.
PHỐ NÚI TRONG TÔI.
Một đời rong ruổi phương xa,
Chiều lên viễn xứ thiết tha gọi sầu.
Hoàng hôn dần nhuộm tím mầu,
Tâm tư còn đắm chuyến tầu hoài mơ....
Cho tôi ôm trọn tình thơ,
Để tôi còn giấc ngu ngơ đầu đời.
Dẫu xa xa biệt nẻo trời,
Nơi đây phố núi vẫn ngời trong tim.
NG. Thu Tâm
Có ai không mong mỏi được dừng chân nghỉ ngơi khi gối đã mỏi, chân đã chồn. Quá khứ dù đẹp hay đau thương cũng có mấy người quên được, mấy ai không muốn tìm về dù đôi khi sự hồi tưởng có làm cho tim ta xót xa đau đớn. Nỗi đau nào có êm ái, nhưng nhờ có nỗi đau mà cuộc đời chúng ta thêm phần ý nghĩa.
Lời bài hát của Trần quang Lộc tựa giòng suối ngọt chảy róc rách, len lỏi vào tận các mạch máu, xâm nhập và xáo trộn tâm hồn đầy nhậy cảm của tôi. Hoài hương luôn là giấc mơ của người sống nhiều bằng nội tâm. Niềm hoài hương thôi thúc tôi trở về.
VỀ ĐÂY NGHE EM.
Về đây nghe em, về đây nghe em
Về đây mặc áo the, đi guốc mộc
Kể chuyện tình bằng lời ca dao
Kể chuyện tình bằng hạt lúa mới
Kể chuyện tình bằng nồi ngô khoai
Mà về đây nghe gọi tiếng xưa
Để nhớ trong tiếng vỡ bờ
Về đây nghe em, về đây nghe em
Về đây thỏa ước mơ đi hát dạo
Để chào đời bằng hạt sương mai
Để bằng lòng ngọt ngào hấp hối
Và hận thù người người lắng xuống
Rồi tìm nhau như tìm xót xa
Trong lúc lệ đã đầy vơi.....
Lệ không long lanh trên khóe mắt để cần bàn tay ai lau vội cho khô đi, nhưng cứ vơi rồi lại đầy trong hồn tôi mà chẳng làm cách nào ngăn cho đừng trào dâng lên được.
Pleiku ơi, biết nói làm sao để tả được nỗi niềm người xa xứ, biết gom làm sao cho hết vào tâm tư những hình ảnh đã trót rơi vào mắt vào tim tôi.
Một lần trở lại một lần thương,
Từng bước chân qua mỗi chặng đường.
Là dấu ấn ghi hằn kỷ niệm,
Là niềm khắc khoải mãi còn vương...
Nhã Giang Thu Tâm.
Viết vội trong sân bay, trước giờ rời khỏi phố núi.
31 tháng 3 - 2023
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét