Thứ Hai, 30 tháng 4, 2018

MƯA LỆ THÁNG TƯ




MƯA LỆ THÁNG TƯ

Saigon lửa khói năm xưa
Bốn ba năm vẫn chưa vừa nỗi đau
Kể từ dạo ấy xa nhau
Một lần thôi hết, ngàn sau nghẹn ngào!
Quay lưng bỏ lại tiếng chào
Trong bao tiếng khóc, tiếng nào xót xa?
Máu xương lìa bỏ thịt da
Thiếu bia, không mộ, tiếng ca lạc loài...
Còn đâu nguyên vẹn hình hài
Núi sông cúi mặt, thở dài lặng câu
Saigon nay đã về đâu
Mắt tìm ngơ ngác, quầng nâu đêm buồn
Ai gây từ bỏ cội nguồn
Để mang tượng đá linh hồn vô tri!
Gục đầu một kiếp cuồng si
Có nghe tiếng Quốc sầu bi gọi đàn?
Mây đen buồn bã giăng màn
Ngày Ba Mươi đã nhỏ làn lệ cay
Thương đời nô lệ mượn vay…!


Nhã Giang Thu Tâm

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

BÔNG CỎ MAY




BÔNG CỎ MAY
Cành bông cỏ trắng tinh cười trong gió
Giữa hoàng hôn có nắng nhẹ bên đồi
Cầm trên tay, lòng bỗng thấy bồi hồi
Như trước mắt cả một thời dĩ vãng
Thuở học trò, yêu mây trời lãng đãng
Thích lang thang vùng đồng cỏ mênh mông
Nơi chim hót, có núi cả, hàng thông
Tìm hoa lá ngắt về chưng bàn học …
Đời đẩy xô, đời phũ phàng khó nhọc
Bông cỏ may vươn đến khắp núi rừng
Nơi thâm sâu, chốn bao kẻ đã từng
Chịu đày ải, lúc non sông bị mất
Bàn chân chai hằn tháng năm lây lất
Bước vội qua, cho kịp mỗi chuyến xe
Bông cỏ may trắng cả lối, nằm khoe
Tôi nào thấy, khi thời gian không đợi
Trí như mờ, lòng luôn sầu vời vợi
Mắt chỉ nhìn, đâu cũng cảnh thê lương
Tim chỉ rung khi gặp mặt người thương 
Hồn xúc cảm với đàn con khốn khó!
Bao nhiêu năm niềm đau riêng còn đó
Nay gặp đây, xin đừng giận đừng buồn
Bông cỏ ơi!  Tôi đã cố vùi chôn….

Nhã Giang Thu Tâm



Thứ Năm, 26 tháng 4, 2018

THU TÀN LÁ ĐỔ




THU TÀN LÁ ĐỔ
 
Tôi bước vào rừng Thu
Đi tìm mùa năm cũ
Nghe chiều đi tĩnh lặng
Giữa điêu tàn âm u

 
Làn gió nhẹ mơn man
Trổi nhạc khúc Thu tàn
Từng tiếng ngân rung cảm
Cung bậc sầu ly tan

 
Ngày xưa ấy đâu rồi?
Một dáng buồn riêng tôi
Giữa xôn xao lá đổ
Mắt rưng sầu xa xôi…

 
Người đi, Thu cũng xa
Để u hoài giọng ca
Âm thanh nào rạn vỡ
Lệ rơi trên phím ngà

 
Bới lá khô kiếm tìm
Toàn dấu mòn chân chim
Đâu bóng xưa kỷ niệm
Thương vết hằn trong tim !


Nhã Giang Thu Tâm

 




Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

KHI RỪNG THAY LÁ




Thu đã sắp tàn anh biết không?
Xác khô rỏi rụng ngập sân hồng
Công viên lặng lẽ mình em đợi
Thương kẻ bên trời, người cuối sông!

Quanh em chỉ có gió xôn xao
Có tiếng lá rơi buồn xạc xào
Lẫn tiếng chim rừng kêu lẻ bạn
Và em một bóng nhỏ hư hao…

Xót xa tìm dáng cũ mùa Thu
Ngơ ngác nụ cười kẻ mộng du
Nắng đã nhạt nhòa, chiều sắp tắt
Thấy lòng… sương trắng phủ âm u

Em cứ mơ hồ chẳng lối ra
Ngại ngần ôm chiếc lá khô già
Khi rừng đứng đợi cành xơ xác,  
Là lúc Đông về gợi xót xa?

Nhã Giang Thu Tâm

CPL MỪNG SINH NHẬT THÁNG TƯ 2018






MỪNG SINH NHẬT THÁNG TƯ 2018



Hai Tám tháng Tư, SINH NHẬT này

Mượn vui, mượn cả vần thơ thay

Lòng riêng xin gởi câu thân ái

Chúc cuộc vui đầy men rượu cay

 

Xa xôi không ngại, dẫu cao niên

Lặn lội tìm nhau nhắc tuổi tên

Gắn bó keo sơn tình chiến sĩ

Anh em, đồng đội chẳng kim tiền

 

Tháng TƯ SINH NHẬT quá đông đầy

Xích lại thêm gần, thắt chặt tay

Một tiểu đội cùng chung cắt bánh

Album hình ảnh khắp trời Tây

 

Xin chúc quý anh, chị an khang

Một lần Sinh Nhật, tuổi leo thang

Gom tình huynh đệ vào tâm khảm

Gương sáng mai sau cẩn chữ vàng.

 

Nhã Giang Thu Tâm


4/2018

NHỮNG VẦN THƠ TIẾP NỐI NGẪU HỨNG


NHỮNG VẦN THƠ TIẾP NỐI NGẪU HỨNG

 
Ba tám năm rồi chưa đổi thay
Phong trần, uy dũng vẫn còn đây
Giặc thù lẫn quất qua đầu súng
Ánh mắt sáng ngời xuyên khói bay. (Thu Tâm)

Ta vẫn thế, xưa nay ta vẫn thế
Rất bất thường và cũng rất bình thường
Kẻ chiến bại chưa một lần gục ngã
Ngẫng cao đầu nghe sóng vổ tang thương. (TVS)
   
Mặc ai nói anh là người chiến bại
Nhưng trong tôi niềm tin tưởng không ngơi
Bởi thời cơ, vận nước còn ngang trái
Người anh hùng đang ẩn nhẫn đợi thời. (Thu Tâm)
  
Hờn vong quốc đêm đêm mơ Nguyễn Huệ
Hịch bình Ngô, Nguyễn Trãi giữ giang sơn
Mặc trời mọc phương đông soi đuốc tuệ
Bốn ngàn năm dân tộc Việt trường tồn. (LêPhiÔ)
  
Đây khẩu khí kiêu hùng người chiến sĩ
Một lòng son với đất nước quê hương
Gương người xưa quyết rèn, không ủy mị 
Lửa đạn, xông pha đã quá xem thường. (Thu Tâm)
  
Có những lúc dừng chân trên đất địch
Dưới chiến hào đợi giặc lúc trăng lên
Chợt một thoáng mơ về nơi phố thị
Nhớ người yêu ta thầm khẻ gọi tên. (LêPhiÔ)
  
Người chiến sĩ con tim đâu phải đá
Trước quân thù dũng cảm chẳng ngại ngần
Khi dừng quân, nhìn trăng qua kẻ lá
Vẫn âm thầm rung cảm sợi tơ ngân. (Thu Tâm)
   
Nhưng quê cũ vẫn một màu tang tóc
Súng đạn quân thù xé nát làng quê
Đất nước đau thương ngập tràn tiếng khóc
Lính trận ra đi...đi mãi không về. (LêPhiÔ)
  
Tôi vẫn nhớ thuở xa xưa giặc giã
Các anh từng ngang dọc khắp sơn khê
Ngày hôm nay quê hương đang tàn tạ
Lính trận càng mong nuôi chí trở về. (Thu Tâm)
    
                    
Ngày đó Sài Gòn ta gặp lại em
Vẫn bờ vai nhỏ xõa mái tóc mềm
Nụ cười xinh quá nghiêng nghiêng vành nón.
- Ngập ngừng khẽ nói, anh....anh nhớ em ! (LêPhiÔ)

Chủ Nhật, 15 tháng 4, 2018

THƠ HỌA TÌNH HẬN & TÌNH THÂN




 
TÌNH THÂN

 

Gặp gỡ được nhau ở góc trời
Cũng là duyên phận cánh bèo trôi
Nỗi hờn vong quốc cùng san xẻ
Cho ấm chút lòng tuổi lá rơi…
 
Khói thuốc sao làm khóe mắt cay
Nhắc ôn kỷ niệm, lần qua ngày
Nhìn quanh đồng đội còn bao nữa
Rồi cũng xa rời theo gió mây!
 
Một thời gian khổ thuở xa xưa
Vượt suối, non cao, gió chướng mùa
Lặn lội đêm sương lùng vết giặc
Poncho che áo trận chiều mưa …
 
Bao năm lưu lạc bốn phương trời
Lòng những ngậm ngùi, chiến hữu ơi!
Nhớ nước thương nhà, cơn uất hận
Canh buồn đếm mãi, lệ khô rơi!
 
Nhã Giang Thu Tâm

 
TÌNH HẬN

 
Nước mất, nhà tan, hận ngút trời
Nỡ đành than vãn kiếp nổi trôi
Sao không cất tiếng: hờn vong quốc?
Lệ đã khô dòng, lệ chẳng rơi

 
Thức trắng đêm trường nhấp men cay
Để cố mà quên những tháng ngày
Chiến hữu, bạn bè, đồng đội cũ
Ai còn … ai mất giữa trời mây?

 
Cuộc tình đẹp lắm giữa thời xưa
Chia cách từ đây lúc giao mùa
Âu cũng cam đành đôi ngã rẽ
Nhớ tiếc làm gì chuyện gió mưa?

 
Dìu dặt đêm đen vọng cuối trời
Trông về xa tít, Việt Nam ơi!
“Bốn ba” ghi dấu: buồn thương hận
Bay bổng cuộc đời…  tan tác rơi.

 
Nguyễn Dẫn

 

 

 

 

 
THÁNG TƯ RA BIỂN

Những ai còn nhớ quê hương?
Sao tim ta vẫn cứ vương lệ ngầm.
Chiều lên nghe nhói âm thầm.

Đường xưa lối cũ như cầm nát tan!
Một mình ngắm ngón tay đan
Bao giờ gảy được cung đàn dấu yêu?
Giây chùng, phím cũng đăm chiêu
Nhạc ngân từng nốt đổ xiêu nghẹn ngào…
Nhìn lên thăm thẳm trời cao
Bóng chim bay khuất nơi nào xa xăm
Biển đang gào nỗi hờn căm
Hay lòng ta một cõi thăm thẳm sầu?
Tháng TƯ, tháng của nguyện cầu
Của hồn u uất, của mầu tang thương!
Đó đây lẩn khuất màn sương
Người muôn năm cũ có nương bóng mờ?
Bao giờ cho đến bao giờ,
Oan khiên giải được, cõi bờ thôi chia!!!


 Nhã Giang Thu Tâm

 
 

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

LỜI NHẮN GỞI


 


LỜI NHẮN GỞI
Hải âu cánh trắng chiều nay
Bỗng nhiên xà xuống bàn tay lạc loài
Nắng còn tiếc nuối ngày dài
Chim bay mỏi có u hoài bóng đơn?
Ta, người nào đã gì hơn,
Chia nhau đồng cảm keo sơn kết tình!
Chiều nay biển vắng một mình
Lang thang để gặp bóng hình xa xưa
Mênh mông sóng nước đẩy đưa
Trời xanh lộng gió, nắng thưa thớt buồn
Ta còn trăn trở cội nguồn
Nên đăm đắm mãi tâm hồn tiếc thương
Nụ cười ngơ ngác đêm sương
Nhìn ra bóng tối để tương tư gì?
Xa xưa nơi ấy xuân thì
Quê hương giờ đã… bởi vì ác gian!
Nghẹn ngào, nặng trĩu tâm can
Núi sông đất mẹ cũng chan chứa sầu
Chim ơi ta nhắn lời cầu
nguyện xin cho phép nhiệm mầu đổi thay…

Nhã Giang Thu Tâm


“CÁCH TÂN ” !!!




 “CÁCH TÂN ” !!!

Lạ quá cô kia quên mặc quần
Áo dài hai vạt hở khoe chân
Phải cô vội vã mà vô ý
Hoặc phát minh ra “kiểu cách tân”?


Vênh váo ánh nhìn thách thức ai
Bờ môi mím chặt, má phồng quai
Răng thừa cần phải che cho kỹ?
Dáng đứng như người mẫu chẳng sai…


Điệu đàng mũ trắng đội như Tây
Tay chắp định che chiếc bụng… dầy?
Áo đỏ, dép đen, túi xách hiệu
Ngực cài hoa trắng, dân chơi đây!


Ra ngoài cô hẳn đã soi gương
Có biết hình truyền khắp bốn phương?
 Chắc nghĩ người đời khen ngợi lắm,
Sao tôi lại thấy.. vượn trên đường!


Chỉ tội nghiệp cho chiếc áo dài
Bao nhiêu niên đại ngự trên ngai
Năm Châu bốn biển đều ca tụng
Nay bị chôn vùi trong quái thai…!!!


Nhã Giang Thu Tâm

Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

SỢI TÓC VẤN VƯƠNG



SỢI TÓC VẤN VƯƠNG

Anh từng bảo, muốn xin em sợi tóc
Để mỗi lần thấy nhớ lấy ra xem
Trong nghìn sợi, em không cần lựa lọc

Vì sợi nào cũng vẫn chính là em…

Anh dán lên Computer trước mặt
Để thấy em trong từng phút cuộc đời
Và chúng ta thần giao qua trí tưởng
Dù ngàn trùng có ngăn cách đôi nơi

Em bước đi bóng ngả đường hoang lạnh
Buông lửng lơ giòng suối tóc êm đềm
Trời Hạ nồng, giải Ngân Hà lấp lánh
Giữa bạt ngàn tinh tú tỏa trong đêm

Em tự hỏi trên tầng không thăm thẳm
Vì sao nào đắm đuối ánh nhìn anh?
Chòm Libra Công lý, nằm xa lắm
Để cô đơn một Xử nữ chân thành

Trên vai em, suối tóc dài ngày tháng
Cứ quẩn quanh cuộn chặt nỗi sầu mong
Kẻ lang thang bên góc rừng hoang vắng
Người cúi đầu u uẩn một giòng sông…


Nhã Giang Thu Tâm

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

MÀU VÀNG TÔI YÊU



MÀU VÀNG TÔI YÊU

Thưở ấy tôi yêu áo lụa vàng,
Nhẹ nhàng thanh thoát chẳng kiêu sang .
Yêu  màu vàng Cúc khi hoa nở,
Yêu cả ngàn mai cánh dịu dàng .
 

Dạo ấy mỗi lần lá cuối Thu
Vàng rơi lả chả giữa sương mù
Lang thang khi bóng hoàng hôn tắt
Tôi lịm hồn trong tiếng gió ru

Tôi yêu sắc nắng hắt bên song
Mây lửng lơ vờn dáng Hạ trong
Góc núi ánh vàng soi lấp lánh
Ve sầu hát khúc nhạc long đong

Năm tháng theo thời gian đẩy đưa
Khi nao phai nhạt cả mộng mơ
Hoàng hôn như đậm thêm tia tím
Tím cả màu trong đôi mắt mờ…


Thời gian vẫn cứ lạnh lùng rơi
Ngoảnh lại đã qua hết một đời
Sắc áo màu cờ yêu thuở ấy
Ngậm ngùi thương nhớ mãi không vơi!


Nhã Giang Thu Tâm


SÓNG LÒNG CUỘN GIỮA ĐẠI DƯƠNG



SÓNG LÒNG CUỘN GIỮA ĐẠI DƯƠNG

Sóng kia trăm tuổi bạc đầu
Người bao nhiêu tuổi thấm mầu thế gian
Biển xa lên tiếng gầm vang

Xô nhau cuồn cuộn, dàn ngang đón chào
Nắng soi tỏa ánh ngọt ngào
Ngậm câu thầm lặng, bước vào băn khoăn
Sóng vượt muôn dặm xa xăm
Về tìm kỷ niệm, ngàn năm u hoài
Ta quanh quẩn bóng hoa cài
Đếm từng sợi nhớ, kéo dài niềm đau
Sóng ào ạt, sóng tan mau
Ta âm ỷ một vết sâu quê nhà
Cười trong bóng tắt chiều tà
Bên kia xa thẳm vẫn là đại dương
Bao giờ tìm lại yêu thương
Mắt môi đã bạc, tình vương chưa nhòa…


Nhã Giang Thu Tâm

 

VẠT NẮNG BÂNG KHUÂNG



VẠT NẮNG BÂNG KHUÂNG

Vạt nắng xế đậm tươi màu cỏ úa,
Bên sườn đồi nằm phơi dáng bâng khuâng.
Cơn gió lạ mượt mà như dải lụa,

Đến mơn man hàng lá đứng chôn chân.

Chiều ngơ ngẩn nghiêng đầu say sưa ngắm,
Thảm cỏ xanh lóng lánh ánh tơ vàng.
Thời gian trôi lặng mơ màng chìm đắm,
Bóng cây rung theo hơi thở dịu dàng …

Còn tiếc nuối mây lang thang chưa vội,
Cố níu thêm giây phút cuối mơ hồ.
Từng giọt nắng chói chan nhoà muôn lối,
Mặt trời len trong vòm lá ngây ngô.

Hoàng hôn về tô thêm màu rực rỡ,
Bước chân êm lặng lẽ tiễn ngày đi.
Thương rừng hoang bóng chiều hoen sắc khói
Người đứng trong thầm lặng, ước mơ gì …


 Nhã Giang
Thu Tâm