BÔNG CỎ MAY
Cành bông cỏ trắng tinh cười
trong gióGiữa hoàng hôn có nắng nhẹ bên đồi
Cầm trên tay, lòng bỗng thấy bồi hồi
Như trước mắt cả một thời dĩ vãng
Thuở học trò, yêu mây trời lãng đãng
Thích lang thang vùng đồng cỏ mênh mông
Nơi chim hót, có núi cả, hàng thông
Tìm hoa lá ngắt về chưng bàn học …
Đời đẩy xô, đời phũ phàng khó nhọc
Bông cỏ may vươn đến khắp núi rừng
Nơi thâm sâu, chốn bao kẻ đã từng
Chịu đày ải, lúc non sông bị mất
Bàn chân chai hằn tháng năm lây lất
Bước vội qua, cho kịp mỗi chuyến xe
Bông cỏ may trắng cả lối, nằm khoe
Tôi nào thấy, khi thời gian không đợi
Trí như mờ, lòng luôn sầu vời vợi
Mắt chỉ nhìn, đâu cũng cảnh thê lương
Tim chỉ rung khi gặp mặt người thương
Hồn xúc cảm với đàn con khốn khó!
Bao nhiêu năm niềm đau riêng còn đó
Nay gặp đây, xin đừng giận đừng buồn
Bông cỏ ơi! Tôi đã cố vùi chôn….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét