Gặp gỡ được nhau ở góc trời
Cũng là duyên phận cánh bèo
trôi
Nỗi hờn vong quốc cùng san xẻ
Cho ấm chút lòng tuổi lá rơi…
Khói thuốc sao làm khóe mắt cay
Nhắc ôn kỷ niệm, lần qua
ngày
Nhìn quanh đồng đội còn bao
nữa
Rồi cũng xa rời theo gió mây!
Một thời gian khổ thuở xa
xưa
Vượt suối, non cao, gió chướng
mùa
Lặn lội đêm sương lùng vết
giặc
Poncho che áo trận chiều mưa
…
Bao năm lưu lạc bốn phương
trời
Lòng những ngậm ngùi, chiến
hữu ơi!
Nhớ nước thương nhà, cơn uất hận
Canh buồn đếm mãi, lệ khô
rơi!
Nhã Giang Thu Tâm
Nỡ đành than vãn kiếp nổi trôi
Sao không cất tiếng: hờn vong quốc?
Lệ đã khô dòng, lệ chẳng rơi
Để cố mà quên những tháng ngày
Chiến hữu, bạn bè, đồng đội cũ
Ai còn … ai mất giữa trời mây?
Chia cách từ đây lúc giao mùa
Âu cũng cam đành đôi ngã rẽ
Nhớ tiếc làm gì chuyện gió mưa?
Trông về xa tít, Việt Nam ơi!
“Bốn ba” ghi dấu: buồn thương hận
Bay bổng cuộc đời… tan tác rơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét