SAIGON ƠI, TÔI ĐÃ GẶP LẠI EM.
Đời người như bóng câu qua cửa sổ". Câu thành ngữ này quả không sai chút nào, nhất là đối với những người đã sống đủ lâu như chúng ta. Cuộc sống tất bật quay cuồng chung quanh cuốn đi tất cả, để khi ngoảnh lại mới giật mình biết ngày tháng mấy mươi năm đã qua mất tự lúc nào.
Saigon, Sài Gòn đây rồi .... Mới đó mà đã bay vèo 20 năm, mọi biến cố dù lớn đến đâu cũng dần mờ nhạt và đã trở thành quá khứ. Qua khung cửa nhỏ từ trên cao nhìn xuống, một vùng đất rộng lớn nhấp nhô với hàng ngàn vạn nóc nhà bé xíu đang tắm trong ánh nắng ban mai....những màu sắc xen lẫn không rõ ràng nhòa trong mắt khiến tôi bồi hồi xúc động.
Vừa đặt chân xuống phi trường Tân Sơn Nhất, tôi đã được những vòng tay thương yêu của gia đình đón ngay tại cửa. Rộn ràng niềm vui và hạnh phúc, nhìn các cô cháu gái nhí nhảnh bé nhỏ ngày nào tôi bế trên tay, giờ đã trưởng thành và đều có gia thất cùng con cái. Nhìn sang những khuôn mặt thân thương của chị và em mình khiến tôi ngậm ngùi, ai cũng dọc ngang hằn đậm nét chân chim trên mặt, còn có vẻ thấp bé hơn xưa trong dáng đi chậm chạp. Tôi giật mình, ừ nhỉ đã 20 năm rồi! Ngay chính mình cũng đâu còn được như xưa, đang luôn phải chịu đựng sự bệnh hoạn và khó khăn bởi những cơn đau buốt xương cốt. Khi tuổi về chiều ai cũng giống ai thôi, từng bước đi đều trở ngại. Người khác nhìn mình chắc cũng không thể vượt qua cảm giác ái ngại.
Còn mấy lần 20 năm để mà tiếc nuối. Nào ai sống mãi với thời gian, nào ai trẻ mãi không già. Đành thôi, tôi ngậm ngùi tự nhủ.
Saigon trong mắt tôi hôm nay thật hào nhoáng và rực rỡ. Tôi ngỡ ngàng trước bao nhiêu đổi mới của một thành phố đông dân bậc nhất Việt Nam. Những Building bóng loáng cao ngất, vẻ lộng lẫy hấp dẫn người nhìn nối tiếp nhau mọc lên như nấm su mưa. Những bảng hiệu lớn nhỏ chen chúc nhau cái cao cái thấp đủ màu sắc làm hoa cả mắt. Có những tựa dùng bằng loại chữ nghĩa cao siêu quá khiến tôi ngơ ngẩn không hiểu ý nghĩa là gì. Hình như nhà nhà thi nhau xây dựng tự do theo ý muốn vì có những mái nhà cao thấp chen chúc, trồi ra thụt vào, đủ kiểu đủ hình dáng khiến nét thẩm mỹ bị trêu chọc đến đau lòng. Nhiều con đường hình như nhỏ bé hơn, trông chật chội và xô bồ..
Sự phát triển nhanh chóng về dân số càng làm cho giao thông nơi đây có vẻ rối loạn. Suốt ngày xe cộ rồng rắn chen lấn ngược xuôi như mắc cửi, người người đều mang dáng dấp vội vàng hối hả. Không ai có thể nhường ai một bước, vì có người bảo nếu như mình chậm chân thì cả ngày cũng không thể làm được việc gì, chẳng đi được tới đâu. "Người ta lấn thì mình phải chen". Tôi lại ngơ ngác trước câu nói bình thản này.
Có phải thời đại mới nên mọi suy nghĩ và hành động cũng đổi thay chăng? Tôi cảm thấy mình quá lỗi thời, không thể theo kịp trào lưu của xã hội Việt Nam ngày nay, dù cố gắng để khỏi bị xem là tụt hậu nhưng tôi lại khó giấu được sự ngẩn ngơ trước mỗi sự việc. Chỉ nội cảnh cuồng quay của xe cộ trên đường phố đã đủ khiến cho tôi cảm thấy khó thở và chóng mặt. Tuy thế, mọi sự di chuyển đều phải cần đến phương tiện giao thông, không thể vì lý do sợ hãi mà chỉ ngồi trong nhà. Vì thế trong mỗi lần muốn đi hoặc đến bất cứ đâu trong thành phố, hai cô cháu gái đều đặt sẵn loại xe mà bên Việt Nam gọi là " Grab " đến đón và đưa về tận cửa Hotel. Đây là loại xe taxi khá phổ biến và tương đối an toàn cho hành khách, kể cả từ giá cả đến lộ trình di chuyển.
Về thăm gia đình lần này về mặt tình cảm đối với tôi thật hạnh phúc. Thật không ngờ có các cô cháu gái săn sóc tận tình và chu đáo. Không những từ xe cộ, đến việc ăn uống hay cần mua sắm cũng đều được chăm lo đầy đủ khiến tôi phải thật thà thú nhận, mình đang được ...hưởng phước của con cháu.
Hạnh phúc của tình thân gia đình ruột thịt mà bao nhiêu năm tôi ước ao bây giờ mới thật sự có được. Còn gì mong muốn hơn.
Chúng tôi cả đại gia đình hơn 20 người muốn chọn Vũng Tàu là nơi nghỉ mát, là nơi tổ chức Sinh Nhật cho cậu con út, và cũng là nơi cùng nhau chung vui vài ngày trước khi hai mẹ con lên đường trở lại đất Mỹ.
Chiếc xe 25 chỗ ngồi chạy thẳng đến Vũng Tàu. Một căn nhà to lớn đầy đủ tiện nghi đủ sức chứa 23 người đã được đặt sẵn. Chỉ có hai ngày cùng đại gia đình trên vùng đất biển đã cho tôi một kỷ niệm khó quên. Chưa bao giờ có dịp đông vui như thế, chị em và cháu chắt cùng xum vầy một nhà. Ăn uống hát ca đến khuya lắc khuya lơ, khan cả giọng vẫn còn giành nhau chiếc microphone. Nhà bên cạnh phải gọi sang complain mới chịu ngưng nghỉ, và tối hôm sau đúng 10 giờ giàn âm thanh đành ấm ức vì bị mấy cậu thanh niên cho tắt ngúm. Bà già nhất là tôi, ham vui cũng ráng theo mà không nổi với đám cháu trẻ trung tràn đầy nội lực.
Điều thú vị là mấy bác cháu rủ nhau dậy thật sớm đi bộ ra biển ngắm mặt trời mọc. Bãi biển buổi sáng mai chỉ lác đác ít người, khung cảnh vô cùng thanh tịnh và mát mẻ khiến tâm hồn ai nấy trở nên thư thái nhẹ nhàng hẳn.
Quây quần với gia đình đến quên cả thời gian, gần 2 tuần lễ vùn vụt qua lúc nào không ngờ. Chia tay trong bịn rịn nên nói chẳng nên lời, những gì muốn làm hay muốn dặn dò cũng không thể nhớ nổi. Tôi vẫn tiếc vì chuyến đi tuy vui nhưng không được trọn vẹn, người em trai út của tôi bị bệnh phải mổ. Tôi về kịp để phần nào giúp cho em chút chi phí thuốc men. Nhìn em mà lòng tôi héo hắt, người em ngày xưa vô cùng giỏi dang, khéo tay và chịu thương chịu khó bây giờ héo hon bởi đủ thứ bệnh hoạn. Tôi luôn tiếc nuối, nếu ngày đó không có sự đổi thay, em tôi đã trở thành một thanh niên có tương lai rạng rỡ. Đến ngày phải lên đường, tôi vẫn canh cánh khi em vẫn chưa ra khỏi bệnh viện. Bây giờ chỉ biết cầu nguyện cho em, mong sao em vượt qua được tất cả...
Ngồi trên máy bay, tôi nhắm mắt hồi tưởng. Thời gian lúc nào cũng vô tình nhưng lòng tôi lại quá hữu ý nên cứ vấn vương mãi với mớ tình cảm gần xa. Những gì đã qua luôn làm trí óc tôi bận rộn, dù biết không giúp ích gì cho giấc ngủ nhưng không thể quên ngay được. Saigon đã xa lắm rồi, cách nửa vòng trái đất và nửa tâm hồn tôi cũng ở lại nơi đó cùng những người thân yêu.
"Saigon ơi, thôi đã hết thời gian tuyệt vời... Giờ còn đây những kỷ niệm sống trong tôi, những nụ cười nát trên môi...".
Bài hát của Nhạc sĩ Nam Lộc cứ réo rắt bên tai, khơi dậy trong tim tôi một nỗi xao xuyến khó tả. Tôi không muốn nói câu vĩnh biệt với một nơi thân yêu là Saigon, bởi ở đó vẫn còn vô vàn kỷ niệm cả một đoạn đời xa xưa của tôi, hơn nữa hiện tại đa số người thân của tôi vẫn đang sinh sống nơi đây. Chỉ là tạm biệt thôi nhé, tạm biệt để còn mong ngày trở lại, thực sự trở lại trong nỗi hạnh phúc như niềm mong cầu từ bao lâu nay.
Tôi xa em, Saigon thêm lần nữa,
Phi trường buồn cúi mặt tiễn chân tôi.
Trời tháng Tư chưa mưa mà ướt đẫm,
Giọt nước nào riêng giọt của chia phôi.
Quay mặt đi nghe lòng sao mằn mặn,
Có ai quên khi còn chốn đi về .
Nửa bên kia giữ một phần ngơ ngẩn,
Phần bên này quanh quẩn chuỗi đời mê...
Chân bước đi, chân ngập ngừng trở gót.
Dạ bồi hồi dẫu biết có được đâu.
Ai từng bảo Quê là vùng nước ngọt,
Nhưng quê mình còn lắm nỗi bể dâu...
Xin giữ lại trong tim tôi chút nhớ,
Chút luyến lưu để trong giấc nồng say.
Hồn quê hương vấn vương từng nhịp thở.
Nguồn tin yêu nuôi cuộc sống qua ngày.
Nhã Giang Thu Tâm.
Ngày đầu tháng Tư 2023.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét