Ngàn đám mây lặng lờ trôi lãng đãng ,
Vòm cây cao ôm hạt nắng lung linh .
Chiều êm trôi theo từng cơn gió thoảng,
Thu vừa sang thay sắc lá trên cành .
Em nhớ hoài những lần ta sóng bước,
Trong hoàng hôn khi bóng đã nhạt nhòa .
Cơn mưa chiều đường còn loang dấu nước,
Và đường về phía trước vẫn xa xa.
Ánh mắt em đã bao lần dấu hỏi,
Mở to tròn lóng lánh khi nhìn anh !
Em âu lo , hình như điều gian dối ?
Dù bên em anh nói, rất chân thành !?
Từng ngày qua mây thêm mầu u ám,
Em hiểu ra, ta chỉ nghĩa tạm thời !
Lòng bỗng dưng nghe mơ hồ thương cảm,
Đời chênh vênh của ngàn ánh sao rơi…
Và một ngày tim em chợt buốt nhói,
Một bóng hình đã len lỏi trong anh !
Tự bao giờ , thì ra anh từng nói,
Anh chỉ là… một tình bạn mong manh…,
Làm sao trách khi không lời hứa hẹn,
Làm sao hờn khi chẳng một câu thề !
Con bướm hoang nơi nào vui tìm đến,
Để phũ phàng kẻ lạc lõng cơn mê…
Ta quen biết khi mùa hè sắp hết,
Sang Thu buồn ngắn ngủi đã chia ly.
Mắt nhìn nhau chưa dứt niềm tha thiết,
Người quay lưng chẳng vương vấn điều gì !
Em trở về với nỗi đau thầm lặng,
Đếm thời gian bằng đôi mắt u buồn.
Co chặt lại vết thương lòng nghẹn đắng,
Mượn nghĩ suy bằng những áng thơ tuôn…
Kiếp luân hồi vẫn ngàn năm lưu chuyển,
Nợ trả vay luôn muôn thuở vần xoay.
Thu sẽ qua, một ngày Thu lại đến,
Tiếc thương gì chút hương muộn thoảng bay…
Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét