TÌNH KHÚC CHO NGƯỜI XƯA
Mưa chiều đến rạt rào trên cỏ úa,
Em ngẩn ngơ nhìn mây xám giăng đồi.
Hơi lạnh buốt len tim gây nỗi nhớ,
Giấc mơ sầu khơi dậy mãi không nguôi …
Lời yêu cuối một lần xưa sống dậy,
Câu dặn dò trong chiều xám chơi vơi.
Đôi mắt mỏi chứa ánh buồn che đậy.
Bàn tay run chưa kịp nắm đã rời…
Gió đưa khẽ tưởng anh về nhắn nhủ,
Đang bên em nhè nhẹ vuốt tóc mềm.
Mây xà thấp phủ vai gầy héo rũ,
Vòng tay xưa vừa thoáng đến dịu êm!
Tình cho anh mãi trên cao đỉnh núi,
Bao năm dài còn rưng rức tim đau.
Em cúi mặt gọi tên người, nghẹn tủi ,
Kiếp nào đây hình bóng cũ nhạt màu …
Thời gian vẫn từng ngày phai tóc bạc,
Trở trăn làm mắt môi xám mùa Đông.
Em chung thủy với đàn xưa , cũ nhạc,
Dù muôn đời anh đã kiếp hư không…
Thu Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét