Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

TIẾNG MƯA ĐÊM

 

Gió lại thổi để đùa mây tím đến
Cành cây run cho lá tan tác bay.
Đêm nặng trôi tiếng thời gian lưu luyến
Khua nhịp thầm trong hồn đắng cơn say…

Sợi tơ mỏng giăng hoài cơn ảo mộng,
Gót chân sần dẫm mãi vết đi xưa
Con ngõ hẹp vang âm về lồng lộng,
Bàn tay côi níu vội giấc mơ thừa…

Trời đa cảm rót xuống đời mưa đá,
Mỗi hạt xinh ôm cả chuỗi ưu phiền.
Tiếng dội lên trên từng tầng ướt lá
Vọng về tim, xôn xao giấc lãng quên …

Sấm ầm vang rạn nứt vùng trời nhỏ,
Ánh chớp lòe rung chuyển cõi tâm tư.
Xé toạc đêm đánh thức đời mơ ngủ ,
Trách giận chi , ai lầm lỗi ngôn từ ?

Sợi mưa cứ rứt ray hờn dỗi mãi,
Gợi rạt rào lòng vắng đắm bâng khuâng.
Xoay ngả nghiêng ,xác xơ vùng cỏ dại ,

Làm thời gian trĩu nặng nép bên sân ...

 
Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét