Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

EM ĐÃ HIỂU



Em chợt hiểu vì đâu cơn gió nhỏ,
Đến trong chiều làm gía buốt tâm tư.
Linh hồn em dễ vội vàng chao đổ,
Dễ chìm trong mưa gió đến bất ngờ .

Em tự hiểu trong em toàn nước mắt,
Khóc cho người và khóc cả niềm riêng.
Những giấc mơ cứ nhọc nhằn đuổi bắt,
Một mình sầu , ôm nhức nhối triền miên.

Em cũng hiểu nước ròng trên sông rộng,
Có bao giờ ngừng chảy, đứng lặng yên ? 

Sóng luôn lượn chập chờn theo gió lộng,
Xóa tan đi bao rác rến ưu phiền.


Em chợt hiểu vì sao tia nắng quái,

Thích đùa chơi cho Hạ cháy nung người .
Để trần gian thấy cần cơn mưa rải ,

Để quý thêm cơn gió thoảng qua đời  .

Rồi một sớm vì sao, em đã hiểu ,
Đời phù du chẳng chút ý nghĩa gì.
Bao bon chen, toan tính trần gian, nếu
Ràng buộc hoài sẽ làm quẩn bước đi…

Em đã gượng đứng lên bằng sức gắng,
Không dựa tìm vào phù phiếm đẩy đưa.
Dầu bước run, miệng môi đầy chát đắng,
Cố ngẩng cao ,mắt ngước , nghị lực thừa…

Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét