Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

THU VẮNG NGƯỜI



Em mang cả tiếng ai cười,
Vào trong giấc ngủ biếng lười hằng đêm.
Lắng nghe Thu lướt bên thềm,
Tiếng mưa nhè nhẹ, mây chìm trong mây .
Mùa Thu đầy gió heo may,
Vàng sân lá đổ ngất ngây mắt sầu.
Thu tô cây rực rỡ mầu,
Rung rinh trong nắng, đỏ ngầu gió sương.
Thu về gợi mãi vết thương,
Để khi thao thức, lúc vương vất buồn.
Nhớ nhung dạ mãi bồn chồn,
Tiếng thương ngậm tủi chứa dồn trong tâm.
Ngày đi khắc khoải lặng câm,
Đêm băn khoăn lướt dư âm nặng nề .
Lẻ loi mỗi bước chân về,
Bâng khuâng đếm nhịp ê chề thời gian.
Tình sao trắc trở gian nan,
Đó đây vẫn mãi quan san hai đường ?
Hay tình em chữ vô thường ,
Chỉ là vay mượn , để nhường cho ai ?
Sao đêm hoài lạc sao mai,
Cho lòng vẫn cứ không ngai tôn thờ….
Và ai vẫn cứ hững hờ,
Và em niềm nhớ lượn lờ vây quanh…

Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét