Trời cuối Thu có mưa về vội vã,
Sáng tinh mơ màn phủ trắng ngợp trời.
Sợi lấp lánh trong làn hơi lạnh tỏa,
Đám lá vàng vừa rời cuống chơi vơi …
Từng ngày qua , theo không gian bay bổng ,
Lỡ vụt tay để suốt kiếp tìm nhau.
Tiếng gọi vang chập chờn trong giấc mộng,
Thu sắp tàn , anh còn mãi nơi đâu !
Em lang thang đi tìm dư âm cũ,
Mưa nhạt nhòa xóa dấu con đường xưa.
Hình bóng ai rộn ràng như cơn lũ ,
Cho bước chân thêm hoang dại thẫn thờ …
Chuyến đò nào đưa người đi mê mải,
Để nước sông quanh quẩn bến buồn tênh
Anh có nghe tiếng mưa buồn ái ngại ,
Thương xót dùm màu mắt biếc thôi xanh !
Thu Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét