Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

EM, VỢ NGƯỜI TÙ KHÔNG BẢN ÁN


 EM,  VỢ NGƯỜI TÙ KHÔNG BẢN ÁN


Tháng Tư đó, ngày Quê Hương tan vỡ,
Cũng là ngày oan trái những mối duyên .
Cả trời Nam xiết gông từng hơi thở,
Cuộc từ ly không lời hẹn khắp miền... 

Anh lại đi, xa dần theo ngày tháng,
Kiếp tội tù khổ nhục trói hung anh.
Giữa cùm gong anh nuối hoài dĩ vãng,
Tiếc một thời ngang dọc khắp rung xanh!

Nơi thành đô em oằn người , cúi mặt,
Gánh con thơ , gánh cả nỗi đoạn trường.
Bước thấp, cao ngược xuôi đời lây lất ,
Dấu trong tim nồng ánh mắt người thương...

Cũi sắt tù càng tôn thêm tánh quý,
Anh kiên cường kháng cự dẫu lặng câm.
Những đòn thù chỉ tăng dần ý chí ,
Xác thân tàn, nhưng nồng cháy thâm tâm .

Em nhọc nhằn len lỏi trong lưới bủa ,
Lòng phập phồng lo lắng phút sẩy chân.
Giữa dòng đời đổi thay, tình nát vữa!
Và quanh em đời ngang trái xoay vần .

Anh trở về với tâm hồn u uất,
Một tấm than đầy dấu tích gian nan.
Miệng cố cười nhưng tim đang khóc ngất,
Bởi nhìn ra đất nước nhuộm màu tang !!! 

Lại quay quắt lùng tìm từng chiến hữu
Kẻ mất, còn gây nhức nhối tim anh !
Bên trà đắng , thuốc nồng ôn chuyện cũ,
Hổ oai hùng nhớ tưởng mãi rừng xanh (Thế Lữ)

Ba chín mùa chưa đủ làm phai nhạt,
Quê hương xa ray rứt , nhớ thương đầy.
Vẫn vút cao lời Quốc Ca khi hát,
Vẫn rộn ràng ngắm lá Quốc Kỳ bay…

Đã bao năm , từ quen anh em nhận,
Nguyện một đời theo dấu bước chinh phu.
Em hãnh diện bên đời anh lận đận,
Nợ sông hồ vương vấn đến nghìn thu …
  
Nhã Giang Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét