Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

TRĂN TRỞ

  


Phương trời luôn nụ cười xinh,
Ẩn trong muôn nỗi xót tình tha hương.
Nặng trong tim niềm mến thương,
Để dành một chỗ riêng phương nhớ về.

Luyến lưu sông nước, bờ đê,
Mượn câu lục bát gởi về cho anh.
Biển ngăn ranh giới phân tranh,
Ai không mong thở hương lành đất quê.

Tiếc chi phù phiếm u mê,
Một mai cát bụi cũng về nơi xa !
Trở trăn một cõi lòng ta,
Có ai kéo được tình xa lại gần…

Thu T.
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét