Người là ai, lạc về trong nỗi nhớ,
Theo ráng chiều xao xuyến mãi hồn ta ?
Nhè nhẹ đến len tận cùng nhịp thở ,
Cứ lượn lờ chợt gần, lại chợt xa …
Người là ai, hiện về như ảo mộng ,
Làm trở trăn từng giấc ngủ vật vờ.
Trong cơn mơ luôn chập chờn hình bóng,
Tựa vết dầu loang chiếm hết tâm tư !
Người là ai, hình như trong ký ức,
Tự bao giờ nằm ẩn khuất xa xôi.
Một góc riêng thật sâu nơi tiềm thức,
Đã trở về làm sống lại tim côi .
Người là ai , chưa một lần bày tỏ,
Đã vội vàng xâm chiếm hết tâm can !
Nụ cười duyên nét tươi ngời rạng rỡ,
Đã cho ta niềm cảm xúc vô vàn…
Người là ai, xin đừng trêu đùa nữa,
Đừng trong mơ, hãy hiện hữu bóng hình.
Đêm sắp tàn, ta đã dài nhung nhớ ,
Ngày đến rồi, xin hy vọng thêm xanh…
Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét