Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2013

MƯA THU LÊN TIẾNG GỌI

 
 
MƯA THU LÊN TIẾNG GỌI

Mưa rì rào làm đêm không trọn giấc ,
Gió xạc xào trên lá giọng lê thê…
Làn hơi lạnh len qua song ngây ngất,
Cả không gian nhắc nhở tiếng Thu về .

Bên khung cửa, bức rèm đang lay động,
Như vẫy tay mời gọi ánh mắt nhìn .
Hồn ngẩn ngơ ngỡ người về ẩn bóng,
Đang thì thầm nho nhỏ …lại nhớ anh !

Những ngày nao nép cổng trường đứng đợi ,
Mắt thẹn thùng  lưu luyến lén riêng trao.
Mưa chợt bay trong chiều Thu vời vợi ,
Núp tàn cây hai đứa dựa nghiêng đầu …

Giọt nước nhẹ vương dài trên mái tóc,
Tập vở ôm lấm tấm vết lem mầu .
Nghe run vai anh ngỡ em buồn, khóc ,
Nên vội vàng dùng vạt áo nhẹ lau…

Đường về xa, sợ chân em tê mỏi,
Bước song đôi ,anh kể chuyện vui đùa.
Lá dưới chân bay xạc xào giận dỗi,
Hay ghen thầm nên lên tiếng động khua !?

Rồi ta xa… ngút ngàn theo giông bão,
Thời gian trôi, trôi mãi cuốn anh đi!
Em bơ vơ từng chiều Thu thay áo,
Để nhớ anh trong mỗi tiếng Thu về …

Thu lại đến, giờ đây anh có biết,
Áo trắng xưa nay phủ lấp bụi mờ.
Tóc pha sương sao còn vương da diết,
Kỷ niệm một thời đã dấu trong mơ …


Thu Tâm

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét