Tôi vẫn phương trời nhớ đến em,
Mỗi khi Thu đến lá vương thềm .
Trăng suông lặng lẽ buồn soi bóng ,
Xa vọng lạc loài tiếng vạc đêm.
Tôi vẫn nhìn mây trời, bâng khuâng,
Từng Thu lạnh buốt dấu phong trần.
Lang thang trong ráng chiều màu úa,
Hun hút trông vời, vọng cố nhân !
Tôi vẫn trói mình trong vấn vương,
Bàn chân tê buốt lạc trên đường .
Một đời ngơ ngẩn thân du khách ,
Buốt dạ mỏi mòn ngóng cố hương …
Năm tháng nhạt nhòa nỗi ước mơ ….
Núi sông chia cách, bao năm chờ !
Đó đây ngăn trở che tầm mắt ,
Biển rộng âm thầm đợt sóng thưa ...
Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét