Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

LỜI THƯƠNG GỞI ĐẾN CÁC CON

 
 LỜI THƯƠNG GỞI ĐÊ!n CÁC CON


 
Con ơi hãy nhớ nằm lòng,
Cờ đỏ giặc Cộng, không đồng cờ Nam.
Là cờ quân cướp ,gian tham,
Diệt dân, hại nước , đừng ham theo phò.
Khi giặc nhuộm đỏ bản đồ,
Là khi nước mất, tội đồ thân trai…
Cha con thành kẻ không may,
Cùm gông trói chặt chân tay người hùng.
Tội tù ,thương tích khắp cùng,
Trở về tàn tạ chập chùng bệnh đau!
Một đời Cha chịu bể dâu,
Một đời Mẹ xẻ, chia sau lưng chồng.
Đói no chung sức gánh gồng,
Mong con khôn lớn một lòng nặng mang.
Những tưởng đời đã sang trang,
Thoát vòng khổ ải ,thênh thang cuộc đời.
Ai ngờ bệnh cũ gọi mời,
Cha con quằn quại...  nhớ thời tù lao ?!
Ba năm chạy thuốc lao đao,
Mẹ thân  gầy ốm chịu bao nhọc  nhằn,
Việc ngày quay quắt bần thần,
Mười sáu tiếng đủ xoay vần ngả nghiêng …
Hơn một giờ sáng thay phiên,
Mắt mờ rời rã, quàng xiên trên đường !
Accident xảy ra thường,
Chẳng hay chẳng biết như dường mộng du ..
Nửa đêm về sáng cuối Thu,
Tuyết che kín cả hầu như thiên đàng .
Lật xe bốn bánh quy hàng,
Chìm sâu dưới hố, bàng hoàng người xem!
Cha con chờ cửa từng đêm,
Quên cả thân bệnh hom hem, ra vào …
Mẹ đâu dám kể lời nào,
“Làm thêm” , nói dối, để chào Cha thôi!
Tờ mờ sáng,  tuyết ướt trôi,             
Trợt chân mẹ ngã nằm côi bên hè .
Đầu va phải gạch, sưng tê !
Nằm khi lai tỉnh , ra về … tự do.
Nền đá ướp thân lạnh co ,
Không cần Bác Sĩ , thêm lo thêm phiền !
Cuộc sống đều phải cần tiền,
Một thân Mẹ gánh, không quyền nằm yên.
Chuyện xui chồng biết , không nên !
Các con nhỏ dại nên quên chuyện đời…
Dù sao mẹ lỡ là người,     
Mang thân tự lập lo vời gia cang.
Từ khi Ông Ngoại tử nan,
Đàn em nhỏ dại còn đang tuổi mười.
Bao nhiêu công việc một thời,
Mẹ từng bươn chải trường, đời cân phân…
Dẫu mang lá mỏng châu thân,
Mọi việc mọi chỗ, một chân , không từ.!
Xá gì cuộc sống bây giờ,
Dẫu nơi đất khách nương nhờ , hề chi!

Nhưng…

Đường trường băng giá đọng mi,
Khi Cha con bỏ ra đi một ngày !
Mẹ đành kiếp phận đọa đầy,
Từ đây gánh nặng thêm dầy hai vai.
Nửa đầu đau nhức hôm mai,
Nước mắt đau lẫn đắng cay trộn đều!
Thương các con đến trăm chiều,
Mẹ đâu dám nói sợ điều thêm lo .
Nhọc nhằn, đau ốm gói vo,
Để con yên dạ chăm cho học hành.
Sợ khi con biết sẽ dành,
Các con hiếu thảo sao đành đang tâm?
Lòng buồn vẫn cố lặng câm,
Chỉ mong kéo được ít năm , đến giờ ...
Nay các con đã vượt bờ
Công danh , gia đạo đợi chờ ước ao.
Mẹ dầu có chịu ra sao,
Cũng sắp hết kiếp lao đao má hồng.
Bây giờ cây trái vun trồng,
Đàn con cháu đủ ,Mẹ lòng nhẹ tênh …
Dâu ngoan , con thảo , cháu xinh.
Tìm đâu hạnh phúc giữa mênh mông đời !
Ba con của Mẹ tuyệt vời,
Cha con chín suối ngậm cười từ đây !
Mẹ giờ như lá trên cây, 
Một ngày rơi rụng , theo mây gió ngàn.
Sẽ theo người trước gọi đàn,
Cuối Thu xao xác lá vàng rủ nhau !
  Các con hay giúp đỡ nhau,
Anh em hòa thuận , trước sau một lòng.
Dẫu sao nòi giống cũng đồng,
Cha Ông hiếu nghĩa , xoay vòng dấu son.
Hãy đọc và nhớ nghe con,
Mai kia Mẹ mất theo non núi ngàn .
Lời Mẹ để lại những hàng,
Gọi là bút tích cho đàn cháu con….
Ngoài sân đã ngả hoàng hôn,
Mẹ nay thỏa nỗi dấu chôn bao ngày ….  

 (Riêng cho ba con trai, dâu và các cháu yêu dấu)
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét