(Tôi viết để tưởng niệm về Cha và Mẹ yêu kính của tôi
nhân ngày Giỗ Mẹ)( Cũng để thân mến tặng các bạn, những người con cùng mang họ
Quốc của tôi )
Đã bốn mươi lăm năm trôi qua, từ
khi Cha tử nạn lìa bỏ chúng tôi . Tiếng gọi thân thương “Bố ơi!” đã vĩnh viễn
lìa xa chị em tôi khi tôi mới gần tròn mười lăm tuổi. Mãi đến bây giờ mỗi lần
nhớ về Người lòng tôi vẫn luôn mang tâm trạng bồi hồi thương kính. Người Cha
cương trực, nghị lực và tài hoa , dù cha rất nghiêm nghị nhưng mỗi khi người
cười thì :“con kiến dưới đất phải bò lên, con sên trên cây phải bò xuống..?”
(nghe mẹ thường nói vậy, không biết là lời khen hay chê) . Riêng tôi chỉ nhớ
nụ cười tuy nghiêm nghị nhưng hiền hòa và ánh mắt trìu mến khi cha nhìn chúng
tôi …
Cha tôi là một người lính của QL. VNCH thuộc Tiểu Khu, Vùng II chiến
thuật trên Cao Nguyên Trung Phần , thành phố heo hút đất đỏ Pleiku. Lúc đó tôi mới là học sinh Tiểu Học nên
chưa biết gì nhiều về việc làm của Cha, chỉ nhớ là thuở ấy phòng khách nhà
tôi thời gian dài hay có người lui tới, thường là những chú lính đến nhờ Cha
giúp về giấy tờ gì đó … Với tất cả mọi người từ Sĩ quan trẻ hay lính đều tỏ
ra thân thiện với Ông, tôi hay nghe họ gọi Cha bằng “Bố”. Cha tôi có dáng cao lớn oai vệ ,có khuôn mặt
với nét như lai Tây, lại có nhiều tài nên rất đào hoa. Mẹ tôi nói thế . Ngoài
đàn hát, thổi sáo, vẽ vời, viết lách ông còn là Đội Trưởng của một đội banh
thường hay thi đấu trong thành phố. Tôi nhớ mãi , mỗi lần có trận đấu ở Sân Vận
Động gần nhà là Cha thường dắt mấy chị em tôi theo để phụ việc. Nào giữ quần
áo , banh cho cầu thủ. Nào pha những thùng nước đá chanh thật to cho các chú
uống giải khát. Nhà tôi là nơi chứa những “hòm” quần áo có con số in thật to đằng sau lưng, những cái lưới bóng và
bao nhiêu là đôi vớ đủ màu. Cha cũng là người say mê với môn nhiếp ảnh, một
mình Người có cả thảy bốn chiếc máy đủ loại. Tôi cứ nghĩ chắc Bố mình dự tính
xây dựng đầy đủ để làm một phim trường
…Bao nhiêu cuốn Album cũng không đủ chứa hình ảnh của những ngày Cha say mê
dùng hết thời gian rảnh rỗi đi tìm hứng thú, quên cả vợ con . Thời gian ấy
Cha chưa phải đi trận mạc xa nhà, thường
mỗi buổi tối sau khi học và làm bài trong trường xong chị em tôi thường quấn
quýt bên người để cha đàn hát , hay thổi sáo cho nghe, hoặc để được cha chỉ thêm những bài toán
khó. Cha vừa đàn vừa hát rất hay trong tiếng vỗ tay phụ họa của đám con nhỏ.
Cha đã thổi sáo cho tôi tập hát bài Lòng Mẹ mà tôi rất thích ,đến bây giờ dù
đã bao nhiêu năm qua tôi vẫn chưa quên được. Những ngày đó sao mà hạnh phúc
qúa, mẹ tôi cũng vui và hay cười đùa gọi cha con tôi là “đoàn hát …xẩm”. Tôi
không hiểu tại sao lại có chữ “xẩm” bên cạnh chữ “đoàn hát”, nhưng chúng tôi
cũng thích thú với câu ví von này.
Vì quan niệm dạy con có chút khác biệt
nên đôi lúc Cha Mẹ giận hờn nhau .Mẹ tôi tuy đàn bà nhưng cứng rắn và không
thích những việc làm … vớ vẩn ( Bà gọi việc đàn hát , vẽ vời của cha con tôi
như thế) . Còn Cha thì có lẽ có tính nghệ sĩ nên dễ dãi cởi mở hơn. Bố Mẹ thỉnh
thoảng có chuyện gì không thuận ý ( chắc là quan trọng không muốn cho bọn trẻ
con chúng tôi nghe được ) nên tranh luận với nhau bằng thứ tiếng mà chị em
tôi không hiểu được, khi lên Trung Học tôi mới biết ra đó là tiếng Pháp. Dù sự
bất đồng giữa hai người có lớn lắm thì cũng chỉ là vài câu và kết thúc bằng
tiếng đằng hắng lớn của Cha , rồi sau đó … đâu lại vào đấy !!! Bố thường ít
nói và nghiêm, nên Mẹ cũng nể và khi giận chỉ dám cằn nhằn nho nhỏ và ngân
nga mấy câu thơ gì đó…
Những nét chữ viết đầu đời của chị
em tôi cũng do Cha cầm tay tập cho. Riêng tôi được Người chú ý hơn cả, có lẽ
thể xác tôi yếu đuối từ bé nên cả Mẹ Cha luôn phải nằm cạnh thương yêu chăm
sóc đặc biệt . Và cũng có thể tôi giống Cha về tính đa cảm và thích các môn
nghệ thuật cũng như văn nghệ. Cha đặt mua những cuốn sách về Hội Họa để tìm
hiểu, ghi tên cho tôi vào một lớp dạy để hai cha con cùng học , những lúc rảnh
rỗi cả hai cha con cặm cụi ngồi vẽ theo bài tập Hàm Thụ từ Saigon gởi về theo
Bưu Điện rồi so sánh xem ai vẽ đẹp hơn . Hình tôi vẽ ra tuy chỉ bằng chì đen,
nhưng Cha trang trọng treo khắp nhà để khoe với khách làm tôi vô cùng hãnh diện
. Cha còn hướng dẫn từng ý từ hay câu văn viết sao cho gẫy gọn… Mỗi bài trong cuốn sách “Học làm người” của
Nguyễn Hiến Lê đều được Cha cắt nghĩa cẩn thận. Cha còn giảng thêm cho tôi biết
những ý nghĩa về cách xử thế cũng như lòng tự trọng , lòng nhân ái của con
người dành cho nhau. Khi dạy hát, Người chỉ tôi cách ngân nga ra sao, giọng
luyến láy khi hát như thế nào … Môn nào tôi cũng say mê chăm chỉ, và được Cha
khen bằng cánh ôm hôn và cọ hàm râu cứng lên má tôi nhồn nhột làm tôi cười chạy
trốn. Riêng có học đàn là tôi không
thích vì .. đau tay quá ! Bao nhiêu hiểu biết mà Cha muốn truyền lại cho, tôi
cố tâm tiếp nhận nên thường bê trễ việc của mẹ giao phó, nào học đan áo, khăn
, vớ. Nào ráp may những quần áo mẹ đã cắt sẵn… Mẹ dù là người cũng yêu thích
Thơ ( buổi chiều khi cơm nước dọn dẹp
xong rỗi rảnh Bà thường ngồi chuyện trò và đối đáp bằng Thơ với Bố , (chẳng
gì cũng là con gái xuất thân từ Bắc Ninh mà !) Tuy thế Mẹ
vẫn hay rầy rà “con gái mà học gì nhiều thứ vớ vẩn, không lo việc bếp
núc mai kia đi lấy chồng làm sao??. Cha con tôi chỉ nhìn nhau le lưỡi cười…lén
mẹ. Cả tuổi thơ của tôi suốt mười mấy năm trời, Cha là người gần gũi tôi hơn
Mẹ, nên nếu lúc đó ai có hỏi “ thương ai nhất?”,chắc chắn câu trả lời sẽ là :
“Bố !”. (Con xin lỗi Mẹ ). Từ tánh tình đến năng khiếu tôi thừa hưởng của Cha
nhiều đến nỗi hay bị Mẹ mắng “ Giống hệt như Bố mày” !! Tôi rất thích thú câu
mắng này của Mẹ cũng như câu “ con gái giống cha … giàu ba họ ? ”. Nhưng lạ
thay, nhiều người nói trong gia đình nét mặt tôi lại giống Mẹ nhiều chứ không
như các chị em khác giống Cha. Cha nói khi nhìn tôi, Ông thấy đâu đó hình ảnh
ngày xưa hồi còn con gái của Mẹ… Cô Tiểu Thư Hà Nội một thời đã vì chàng Thầy
Giáo nghèo mà bỏ lại sau lưng cả một cuộc đời áo lụa quần là, rời xa mọi vật
chất đủ đầy để theo tiếng gọi tình yêu.
Ông Bà ngoại tôi chỉ có ba cô con gái , mà dì út tôi lại bị bệnh mất
đi từ thuở nhỏ nên bao nhiêu đất đai “cò bay thẳng cánh “ đều là phần của mẹ
với dì kế hết. Ông Ngoại lấy thêm một
bà kế đẻ được hai con trai còn nhỏ, Mẹ là con gái lớn được Ông Bà cho hấp thụ nền
văn minh thời bấy giờ, nên tuy quê ở Bắc Ninh nhưng lên sống ở Hà Nội từ tuổi
đi học cùng với dì tôi, là con gái miền
ruộng vườn nhưng bà chưa từng phải lội nắng mưa cấy cày hay buôn bán vất vả
dù chỉ một ngày bao giờ. Ngược lại Cha tôi, do ông bà Nội mất sớm nên Người
phải tự thân ăn học , ra đời vào làm nghề giáo chức. Khi gặp Cha thì Mẹ đã cảm
động với cảnh mồ côi của người thanh niên vừa đi dạy học vừa phải nuôi thêm bốn
đứa cháu con của Bác tôi cùng người Chú đã qua đời sớm.
Ông đang phải
sống cảnh chật vật giống như nhà thơ Trần tế Xương đã mô tả :
“ Cơm hai nửa, cá kho rau muống. Và:
Tiền chửa vào tay đã hết rồi … ”( Trần Tế
Xương)
Mẹ bằng lòng về với Cha tôi dù ông bà Ngoại đã hết lời can ngăn, :
“Con ơi nhớ lấy câu nầy,
Sông sâu chớ lội, đò dầy chớ qua…” (ca
dao)
Nhưng có lẽ tình yêu của hai người
lớn hơn những lo sợ ở một tương lai không tươi sáng mà ông bà Ngoại vạch ra
nên Mẹ đã vượt qua được. Và từ đó bà đã bước chân vào cuộc đời thực, một cuộc
đời cam chịu và gian nan , vất vả thay chồng gánh vác hết gia đình mà không một
lời than oán. Ông Bà Ngoại tôi đau khổ nhìn con gái yêu quý bước chân đi lấy
chồng, Ông bà buồn vì đã phải gả con cho một gia đình đối với ông bà không “
môn đăng hộ đối” chút nào . Hơn nữa lại là con rể trẻ nghèo có sẵn bốn đứa
con (cháu) phải cưu mang! Mẹ tôi đấy! Bà đã có sẵn đức tính chịu đựng của một người
đàn bà, như người vợ của Trần Tế Xương và bao nhiêu người phụ nữ khác trong
xã hội còn phong kiến của Việt Nam thời xa xưa. Người đàn bà khi đã có chồng
chỉ có cam nhận và chịu đựng, không những tự bươn chải ngược xuôi để nuôi đàn
con mà có nghĩa là còn nuôi cả ông chồng :
“Quanh năm buôn bán ở
mom sông,
Nuôi đủ năm con với một
chồng,
Lặn lội thân cò khi
quãng vắng,
Eo xèo mặt nước buổi đò
đông!”… (Trần Tế Xương)
Tôi yêu thích những câu ru của Bố
khi bế trên tay đứa em nhỏ của tôi, và cũng từ đó tôi biết đến để thích luôn
Đoạn Trường Tân Thanh của Đại văn hào Nguyễn Du. Nhất là khi lên Trung học được
Thầy Cô giảng giải rộng ra, tôi lại càng hiểu hơn ý của tác giả về chữ “Tâm”
trong xuyên suốt tập thơ này. Tôi thương cô Thúy Kiều vì chữ hiếu mà đem thân
đi bán để chuộc cha, chữ HIẾU của cô dù rằng phải trả giá cho cả cuộc đời đau
thương sau này nhưng cũng xứng đáng để được tôn trọng. Nếu là mình chắc chắn
tôi không thể dùng bản thân để đánh đổi quá nhiều như cô Thúy Kiều được. Bộ mặt
thật cay đắng , lọc lừa của con người trong xã hội được phơi bày một cách
sinh động dưới ngòi bút, qua lời thơ
giản dị của Nguyễn Du cho tôi bài học .Từ đó tôi luôn đắn đo trước mọi lời ngon
ngọt êm tai, và dè dặt đề phòng khi tiếp xúc với mọi người trong cuộc sống
ngoài xã hội sau này. Cha đặt mua thêm những sách tuổi thơ và về lòng yêu
thương thú vật, con người.. . Từ những cuốn sách đọc được cộng thêm vào sự dạy dỗ của Cha, mọi điều đã hình thành
nên tôi, càng lớn càng trở thành một cô gái già dặn hơn tuổi đời trong sự suy
nghĩ và khi xử thế. Từ dè dặt biến thành trầm lặng từ lúc nào khiến tôi vô
cùng nhạy cảm , luôn để lòng xúc động trước mỗi hoàn cảnh ở ngoài đời…
Thời gian hạnh phúc ấm áp được gần
gũi bên Cha đã không còn nữa, với bản tính cương trực thẳng thắn nên nhiều lần
vì bất đồng với cách làm việc của cấp chỉ huy , không chịu nổi sự đè ép và không muốn phải
cong lưng trước quyền hành nên Cha xin
đổi đi tác chiến mặc dù với bằng cấp chuyên môn tích lũy được qua trường lớp
của quân đội có sẵn, Người có thể ung dung ở lại làm việc trong văn phòng như
đã từng. Kể từ đó Người luôn miệt mài
với những trận đánh lớn nhỏ suốt thời gan dài, hết từ địa danh sôi động nọ
qua chiến trường bốc lửa kia . Mẹ tôi biến thành nàng Tô Thị hắt hiu mong đợi
cùng đàn con nhỏ trong ngôi nhà thiếu bóng người chồng người cha. Trong nhà mỗi
tối không còn vang vọng tiếng đàn hát xôn xao , tiếng cười rộn ràng …! Tôi tiếc
không còn được Cha sai bảo chuyện này
chuyện kia hay những giây phút làm nũng để nhờ Cha sưởi ấm cho đôi chân nhỏ
bé luôn lạnh giá của tôi. Đã từ bao
nhiêu năm người Mẹ trẻ xinh đẹp của tôi phải một mình tần tảo gánh vác hết từ
sinh kế đến dạy dỗ các con. Chúng tôi vẫn vô tư sống và lớn dần theo năm tháng, chưa biết nhận
thức , băn khoăn điều gì… Làm sao hiểu được sự hiểm nguy của Cha cùng những
người quân nhân đang ngày đêm xông pha ngoài mặt trận, vì tiếng súng nào có gần
kề bên tai để nhắc nhở ! Hình ảnh chiến
tranh chết chóc còn xa vời tận nơi đâu … Trẻ con mau quên nên từ từ theo ngày
tháng tuy có nhớ đến Cha nhưng cũng không làm ảnh hưởng cuộc sống tuổi thơ học
trò . Chúng tôi không nhận ra nét buồn lo vương trong đôi mắt mẹ mỗi chiều về.
Những tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng của mẹ không đủ làm cho đám trẻ ngây
thơ chúng tôi chú ý nên mẹ chỉ biết chịu đựng âm thầm một mình…
Cha thì thỉnh thoảng mới trở về thăm
gia đình, sau một cuộc hành quân nào đó rồi đôi ba bữa lại ôm áo mũ, súng ống
ra đi, để lại sự mong chờ và nỗi lo âu cho người ở lại. Hình ảnh người lính với
đầy đủ súng đạn , áo giáp quanh người và mũ sắt trên đầu đã quen dần trong mắt
chúng tôi mỗi lần đột ngột trở về nhà thăm của Cha , nhưng mấy con chó cưng của
Người thì cứ sủa ầm ĩ không chịu lại gần làm quen với ông chủ trong hình dáng
lạ lùng. Cho đến khi Cha ôn tồn lên tiếng gọi tên từng con thì chúng mới xoắn
xuýt tranh nhau chồm lên ôm và liếm mặt liếm tay ông. Riêng tôi hay né tránh nếu có thể vì rất sợ
những cái chào đón mừng rỡ bằng cách ôm chầm lấy của mấy con Berger này,
chúng đã làm cho chiếc áo dài trắng sạch sẽ của tôi lấm lem dấu đất bùn cao
nguyên mỗi chiều đi học về …
Một
lần với vết đạn nơi bụng , trong thời gian gần một tháng trời
Cha nằm trong Bệnh Viện tôi luôn theo sát bên Người . Vì Mẹ bận buôn bán, mà
người chị gái hiền lành của tôi thì Mẹ nói là ... lơ đễnh không tin tưởng được
! Thế là tôi đành phải bỏ cả học thi, dù đang sửa soạn ra Quy Nhơn thi Trung
Học vì thành phố Pleiku lúc đó chưa có tổ chức thi Trung Học cho học trò .
Nhưng tôi chưa bao giờ tiếc nuối hay ân hận vì việc làm này, và dù biết sẽ phải
ở lại một kỳ để sang năm thi lại. Tình thương và sự lo lắng của tôi đối với
Cha cao hơn tất cả khi nhìn Cha thiêm thiếp với mớ bông băng trắng xóa quanh
người. Cha tôi khi hồi tỉnh đã rất giận và đuổi tôi về, nhưng tôi chỉ ra hành lang ngồi khóc, chờ một
lúc lại len lén trở vào đứng ở cửa nhìn vào phòng. Cuối cùng Cha cũng đành chấp
nhận sự có mặt của tôi , tôi nhớ mãi đôi mắt của Người nhìn tôi buồn rầu
không nói lên tiếng …Sau đó Cha được nghỉ phép ở nhà để dưỡng thương cả tháng.
Chúng tôi dù cố gắng giữ yên lặng cho Người nghỉ ngơi mà cũng không dấu được
niềm vui rộn ràng, tôi được phân công mỗi chiều sau khi học và làm bài xong
thì ngồi đọc báo cho Cha nghe. Tôi cũng dành luôn cả việc viết theo lời đọc của
Cha những bức thơ để gởi cho bạn bè
đây đó, hay ngồi một bên quạt mát cho Người khi vết thương làm Cha trở cơn
đau nhức đổ mồ hôi ướt dầm. Tôi còn mè nheo viện cớ sợ ban đêm Cha cần gì mà
không lên tiếng gọi được, mà cha thì không thể xuống giường tự mình làm gì cả
sợ cử động làm ảnh hưởng đến vết thương,
nên đòi được nằm bên cạnh Cha để canh chừng săn sóc. Ngày trước , tôi
vẫn thường được Cha cho ngủ chung trong những mùa Đông giá buốt, để cha ấp ủ
cho đôi bàn chân lạnh như băng muôn thuở của tôi. Thương cô con gái yêu đuối
nên Người luôn chiều chuộng vì trời Cao Nguyên ban đêm sương núi rừng xuống
nhiều rất lạnh. Ở trong nhà ngoài cách đốt lò than dùng hơi lửa để sưởi ấm
thì không còn cách nào khác, nhưng Cha bảo hơi của Carbonic tỏa ra rất độc
nên Mẹ phải để lò than ở xa xa chỗ giường nằm , ban đêm đắp chiếc chăn dầy cộm
cũng không đủ che hết được cái lạnh núi rừng vào mùa Đông, vì thế vẫn bị cóng buốt chân tay. Tôi mang
bệnh hoạn và phải thuốc thang liên miên cũng một phần vì thời tiết khắc nghiệt
này. Mấy đứa em nhỏ của tôi phân bì nhưng chẳng làm sao được mà chỉ thừa dịp
nhõng nhẽo mách Cha chuyện này chuyện kia. Tôi có cảm tưởng mình …xấu xa quá
khi chợt có lúc nghĩ đến phải cám ơn vết
thương đã đưa Cha tôi trở về với chúng tôi cho ngôi nhà nhỏ thêm ấm cúng.
Thấy Cha đi lại được, tưởng Người đã
khoẻ hẳn chúng tôi lại đùa giỡn ôm vai bá cổ vòi vĩnh Cha. Vì chiều con, kết
qủa là vết thương chưa lành hẳn bị động khiến cha tôi đau đớn, còn mấy chị em
bị Mẹ mắng cho một trận nên thân sợ mất hồn . Hối hận để càng thấy thương Cha
hơn lúc nào hết.
ÁO BÀO ÔM XÁC CHA VỀ
ĐẤT
Rồi sau thời gian an dưỡng, vết
thương lành và Cha được thăng cấp,
cũng là lúc Người lên đường trở lại chiến trường với sự quyến luyến của
vợ con. Chúng tôi chỉ biết đứng lặng
khóc khi nhìn theo chiếc xe jeep chạy dần xa mang theo người Cha thân yêu
cùng thời gian sum hợp vui vẻ ngắn ngủi . Một
ngày của giữa mùa Xuân năm 1966, dù đã qua cả một tháng trời nhưng vẫn còn dư
âm cái Tết khi thỉnh thoảng lại nghe tiếng pháo nổ đì đùng nơi một góc xóm
làm rộn ràng đám trẻ con. Tuy vắng Cha nhưng chị em tôi vẫn được Mẹ lo cho
tươm tất áo quần mới đem khoe với bạn
bè , hai chị em là lớn trong nhà nên cùng phụ Mẹ lau lá đãi gạo gói bánh
chưng, cũng ngồi cả đêm canh lửa đợi bánh chín hoặc sên đường làm ít mứt gừng
mứt bí … Bao nhiêu việc chuẩn bị cho cái Tết làm rộn ràng hơn đời sống thường
nhật, làm quên đi khó khăn hàng ngày. Bọn trẻ chúng tôi vui hơn vì được nghỉ
không phải đi học tới mấy tuần lễ, tha hồ ngủ nướng không bị Mẹ gọi dậy từ tờ
mờ sáng ôn bài, tha hồ vui chơi không phải đi ngủ sớm …Cái Tết chỉ thiếu
phong bì lì xì mừng tuổi của Cha là trọn vẹn . Trời chạng vạng tối , chị em
tôi lo bài vở xong đang ngồi nói chuyện râm ran thì có tiếng xe dừng trước
sân nhà. Từ trong nhìn ra nên không thấy rõ mọi vật, nhưng hai con chó
Berger tên Bi và Henry đã cuống quýt
chồm lên cánh cửa sủa vang cả lên, con chó Nhật tên Tô Tô mập lùn dễ thương vẫy
đuôi chạy loăng quăng, cả ba con thi
nhau chạy ra rồi lại chạy vào như báo tin mừng cho cả nhà. Cửa vừa mở, Cha
tôi bất ngờ xuất hiện trên người còn mang đầy đủ súng đạn và nón sắt che đầu
chưa kịp gỡ xuống, dáng mệt mỏi. Con chó Berger Boby đi một bên đang nhe răng
cất giọng gừ gừ như để bảo vệ chủ . Chú chó này là một bảo vệ đắc lực của Cha
nơi tiền đồn nguy hiểm. Hằng đêm đều ngồi trước cửa phòng thay người gác canh
giấc ngủ cho Cha. Cha trở về thăm nhà lần này cùng đi chung với hơn chục người
lính, mà nhìn thấy người nào cũng bơ phờ với nét mặt khắc khổ khiến tôi thấy
trong lòng dâng lên một cảm xúc thương mến vô hạn, đám súng ống đạn dược chất
đầy một góc nhà làm chúng tôi tò mò nhưng không dám lại gần vì biết là nguy
hiểm. Mẹ im lặng chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho Ba và các chú rồi hối chúng tôi
lo nấu cơm cùng dọn thức ăn bưng lên. Bầu không khí trong nhà hình như có gì
khác lạ khiến bọn trẻ chúng tôi cảm thấy không thoải mái như bình thường ,
không dám đùa lớn tiếng ... Các chú lính ăn cơm xong là lăn ra ngủ ngay dù trời
còn sớm. Khi dọn dẹp xong tính về phòng ngủ, chợt đi ngang qua phòng Cha Mẹ
tôi nghe lóm được tiếng nói chuyện nho
nhỏ, và được biết Cha đang có trách nhiệm cùng đồng đội trấn giữ một tiền đồn
luôn biến động, cha chỉ về thăm nhà được một đêm, sáng ra phải lên đường sớm.
Tôi nghe được tiếng Mẹ sụt sùi nhè nhẹ , và tự nhiên cũng mủi lòng trốn ra hè
khóc rưng rức chẳng biết vì sao!
Hình
ảnh cuối cùng ngày Cha về thăm ấy đã in sâu trong tiềm thức và để lại cho tôi
sự ân hận cho đến bây giờ. Bởi qua bao nhiêu điều Cha đã cho, tôi chỉ nhận mà
chưa bao giờ nói được lời nào biểu lộ tình thương qúy mà tôi dành trọn cho
Người. Buổi chiều hôm sau, khi Cha cùng những người lính thuộc cấp lên xe ra
đi, chúng tôi lặng lẽ như những lần tiễn đưa trước đó. Gió bụi Cao Nguyên cuốn
mịt mù theo sau bánh chiếc xe jeep lăn trên con đường đất đỏ, đưa dần Cha ra
khỏi tầm mắt chúng tôi. Bóng Người đã khuất hẳn dưới con dốc xa xa, Mẹ đứng
thẫn thờ đôi mắt rớm lệ dõi trông theo.**“Lòng thiếp tựa bóng trăng theo dõi,
dạ chàng xa ngoài cõi thiên san”(Chinh phụ ngâm -Đặng Trần Côn ) . Lúc ấy tôi làm sao hiểu
được tâm sự của người thiếu phụ Nam Xương! Tôi tưởng tượng hình hài Mẹ vẫn
còn đó nhưng tâm hồn đã như hóa đá tự bao giờ!
Đâu ai biết tham gia trận đánh này
là lần cuối cùng trong đời lính của Cha. Vì chỉ nửa tháng sau đó, chúng tôi sững
sờ khi nhận hung tin. Nhưng thật rồi, trong trận đánh ở Pleime, Cha tôi đã
không còn nữa ! Những người lính đi theo kể lại, con chó Boby bị ai bắn chết
ngay cửa phòng chỉ trước vài ngày Cha tôi có cuộc hành quân . Cha điều tra
thì được một người lính khai là .. tưởng có ai ngồi rình trước cửa phòng cấp
chỉ huy nên họ bắn !Cha rất buồn thương cho con chó khôn ngoan trung thành
nhưng cũng bỏ qua. Một điềm không lành
đã báo trước chăng ?!
Hôm nay Cha trở về đang nằm kia trong
chiếc quan tài phủ lá cờ vàng của Tổ Quốc. Cha trở về để thôi xa cách mẹ con
tôi , hay Cha trở về để vĩnh viễn không bao giờ còn gặp mặt vợ con ?! Cha,
người Cha muôn vàn kính yêu của chúng con không còn nữa? . Chợt nghe có gì
nghèn nghẹn buốt nhói trong tim, danh từ “Cô nhi tử sĩ ” bắt đầu đến từ đây bằng
hình ảnh vòng khăn sô quấn ngang trên đầu chúng tôi. Mẹ tôi xơ xác mặt mũi,
phách hồn xiêu lạc , và mấy chị em ngơ
ngẩn khờ khạo lạc tiếng kêu gào “Bố ơi!…”. Bác hàng xóm đến nhà lo phụ đám
tang ghé lại nói thầm bên tai tôi:
- “Đừng
gọi Bố, các cháu phải gọi là Cha mới đúng.?”
Tôi không hiểu tại sao nhưng vẫn nghe lời.
Tiếng gọi Cha của mấy chị em phát ra nghe như tiếng hờn ai oán , tôi thấy nhiều
Bác cùng đưa tay lên quẹt nước mắt. Đứa em bé nhất của tôi mới hơn năm tuổi ngây ngô cười thích thú khi được chị đội cho chiếc khăn tang, lúc
thấy mọi người khóc cũng níu áo mẹ gào la theo . Cha vẫn lặng yên không nghe
được lời đám con thơ khan tiếng kêu gọi , không thấy được người vợ trẻ đang
quằn quại khóc thương . Từ đây sẽ chẳng còn được vòng tay ôm mạnh mẽ của Cha
dỗ dành an ủi nữa rồi , mẹ con tôi thật sự bơ vơ đơn độc. Mới mười mấy tuổi ,
tôi đã nếm mùi đau thương đầu đời, nỗi đau qúa sâu qúa lớn cho đứa con gái yếu
đuối mà xưa nay luôn tôn thờ người Cha trên ngôi cao : “Thần tượng”. Mặc đàn
con nhỏ lúng túng lao chao, Mẹ tôi da
mặt nhợt nhạt phẳng lặng như đá, chỉ có dòng nước mắt cứ lăn dài liên tục chứng
tỏ sự sống còn ,bà âm thầm như chiếc bóng vào ra trong nhà khiến chị em tôi
càng cảm thấy lạc lõng bơ vơ hơn . Chỉ qua một đêm đến sáng, tinh thần suy sụp
khiến Mẹ trở thành người khác. Ngày cha tôi còn triền miên nơi chiến trường,
bà đã **“ Nương song luống ngẩn ngơ lòng, vắng chàng điểm phấn trang hồng với
ai ”(Chinh p. Ngâm) . Bây giờ mắt môi người góa phụ càng thêm nhạt nhòa giữa
trời Cao nguyên lạnh giá. Nét mặt xinh đẹp tươi trẻ ngày nào của mẹ như biến
đổi một cách đáng sợ, đôi mắt thụt sâu vô hồn trên đôi gò má hóp xanh xao
,vành khăn tang trắng quấn vội trên mái tóc chưa kịp có sợi bạc càng tăng
thêm vẻ não nùng cho người góa phụ trẻ. Trai thời chinh chiến hay người chinh
phụ buổi loạn ly nào cũng đáng thương vậy ư!
Với số tuổi non nớt, tôi chưa hình dung ra được nỗi đau mà Mẹ và nhiều
người đàn bà khác phải gánh chịu trong hoàn cảnh sinh ly tử biệt thế này. Tôi
chỉ nghĩ rằng thiếu vắng Cha là thiếu đi một người thương yêu chiều chuộng
mình, thiếu người dẫn dắt hay dạy bảo tôi , lấy ai để chia xẻ những gì tôi cố
công học hỏi được …
Tôi và người chị lớn cùng nhau thức
canh bên Cha ba đêm liền. Chiếc quan tài nằm giữa nhà chơ vơ lạnh lẽo dù bao
quanh những ngọn nến thắp đầy. Ba con chó Bi, Kiki và Toto còn lại bình thường
luôn chạy nhảy và láu ăn, giờ này nhịn đói cả ba ngày nằm dưới quan tài rên ư
ử nho nhỏ , nhất định không chịu đi chỗ khác dù đuổi cách mấy. Đến vật mà còn
biết nỗi đau mất chủ , làm sao chúng tôi không xót thương cho chính Cha ruột
của mình ! Trời mùa Xuân Pleiku vẫn
còn thật lạnh, ban đêm sau khi ban tụng
niệm trong Chùa và khách khứa đã ra về hết. Chỉ có hai chị em tôi co ro với
ba con vật trung thành trong phòng , cảnh vật qua ánh nến lập lòe bên chiếc hòm gỗ đặt xác Cha lại càng thêm ảm đạm. Tôi đứng lặng yên nhìn khuôn mặt an bình của người Cha thân yêu thật
gần mà sao qúa xa xôi với tôi lúc này. Trong ánh sáng mờ ảo, tôi lặng ngắm
thân xác bất động của Người để càng thấy thấm thía nỗi đau mất mát. Nếu thật
sự có linh hồn, sau khi lìa khỏi thể xác và đang lẩn quẩn đâu đây chắc chắn
Người rất khổ tâm khi bỏ lại những người mà Cha thương yêu hết mực. Đôi mắt
sâu tình cảm của Cha lung linh qua ánh nến trong bức hình trên chiếc bàn thờ
đặt ngay đầu quan tài, môi cười mỉm. Cha muốn nhắn nhủ gì chăng? . Cha tôi là
người nói rất ít, chỉ dùng ánh mắt để biểu lộ tâm trạng, giờ đây vĩnh viễn
không còn ai thấy được nội tâm Người, đôi mắt kia sẽ không còn long lanh tia
vui sướng khi giỡn đùa bên đàn con thơ, hay trầm buồn lúc có điều gì phật ý .
Nụ cười hiền hòa và quyến rũ này sẽ ngậm kín muôn đời … Tôi nức nở cúi xuống ôm
choàng và gục đầu vào con Bi, con vật mà Cha đã thương yêu chăm sóc , dạy dỗ
từ khi còn bé xíu . Con chó như hiểu
được chút gì nên càng rít lên với đôi mắt buồn bã , tôi có cảm giác nó cũng
đang cùng tôi nhỏ nước mắt khóc thương Cha.
Cha ra đi bất ngờ đầy thương cảm, bạn bè Cha Mẹ đến chia buồn thật
đông, những vòng hoa phúng điếu rực rỡ sắc màu hòa lẫn trong nhạt nhòa của
nhang khói. Các chú trong đơn vị của Cha sau chuyến hành quân còn nguyên màu
áo trận khét mùi thuốc súng đứng cúi đầu nghẹn ngào nức nở, có chú vòng tay ôm chiếc quan tài khóc nấc lên từng
cơn. Cả những người bạn ở xa vội vàng đến để nhìn mặt Cha lần cuối cũng rớm lệ.
Lần đầu tiên trong đời tôi chứng kiến giọt nước mắt của những người đàn ông dạn
dày phong sương kia. Họ cũng lớn tiếng gào khóc kêu tên Cha không thua gì Mẹ
con tôi. Tiếng khóc của những người lính quê thật thà chơn chất nghe ồn ào và thảm hại gây
cho tôi niềm xúc động khó tả. Họ sụt sùi kể lể về tình thương của người Chỉ
huy nhân ái đã giúp đỡ chăm sóc họ ra sao, đã thương yêu họ thế nào. Mẹ lại
ngất lên ngất xuống khi nhìn thấy những người đồng đội cũ của Cha ,được nghe
đọc tin Cha đã vinh thăng lên chức “Cố”…
Tôi nghe tiếng Mẹ rên rỉ nho nhỏ: ** “Xưa sao hình ảnh chẳng rời, bây
giờ nỡ để cách vời Sâm Thương” ** ! Vâng, ngày và đêm làm sao trùng hợp, sao
Hôm vẫn nghìn đời xa cách sao Mai. Cha tôi đã ** “ lên lon giữa hai hàng nến
chong ”** bây giờ tôi mới thấm thía câu thơ của thi sĩ Lê thị Ý dù đã nghe ca sĩ Thanh Thúy hát nhiều lần .
Tôi nhẹ nắm bàn tay lạnh gía của Cha nghẹn ngào thầm thì, Cha ơi!
Là cô gái nhút nhát đang chập
chững bước vào đời với bao mộng mơ ,tôi càng lặng thầm hơn sau ngày tiễn Cha
ra nghĩa trang. Trên con đường đất đỏ
dài dằng dặc hàng người đưa tiễn , các chú lính cùng đơn vị và cả bạn bè của
Cha Mẹ đi lẫn với Thầy Cô , bạn học
trong trường tôi đông đủ. Nghĩa Trang
Quân Đội Pleiku hôm ấy buồn tênh vắng ngắt, tiếng gió rít lên ai oán hòa theo
tiếng khóc của người đàn bà vừa mất đi người chồng thân quý, của những đứa
con mồ côi Cha nghe rờn rợn. Mẹ tôi trong chiếc áo tang và khăn trắng trên đầu
ủ rũ tựa tàu lá gặp phải cơn mưa bão, mái tóc dài còn mượt mà xổ rối tung
càng thêm áo não, bà ngất lên ngất xuống
mấy lần. Hai chị em tôi vừa đi vừa dìu Mẹ mà lòng cũng nát tan theo. Bầu trời
Cao Nguyên luôn có mây giăng thật thấp, nhưng chưa bao giờ thấp hơn và nặng nề
hơn như trong ngày đầu Xuân này càng khiến cho giờ phút đưa Cha vào huyệt lạnh
thêm thê lương, ảm đạm. Những nắm đất
vứt xuống thay lời cuối cùng, rồi từng xẻng từng xẻng cho mộ sâu dần đầy lên,
đầy hơn chôn vùi thân xác một con người mới hôm nào còn uy nghi giữa chốn trận
mạc chỉ huy đoàn quân giết giặc … Bây giờ chỉ còn lại là nấm mồ đắp cao giữa
nghĩa trang hiu quạnh , tí nữa đây mọi người ra về hết, còn lại một mình Cha
thôi! Nghĩ đến đây nước mắt tôi lại
dâng tràn thương cảm !
Mùa Xuân với muôn tiếng chim hót líu
lo, với ngàn cây đang đâm chồi nẩy lộc, với không khí trong lành man mát.
Ngày Tết vừa đi qua, người ta vẫn còn ngẩng mặt đón tiết Xuân tươi. Ngàn cây
hoa lá đang bừng lên sức sống trên những búp non vừa chớm nhú màu xanh non
.Trong lúc đó, cả nhà tôi lại đang gục
đầu nức nở đón nhận niềm đau mất mát lớn lao nhất. Sao lại có sự khác biệt bất
công này đối với gia đình nhỏ bé của tôi!!! Qua mấy ngày quằn quại trong khổ
đau, Mẹ lại trở về hôm sớm với trách nhiệm thường nhật, vừa là cha vừa là mẹ
nuôi dậy bầy con bảy đứa ăn học, mẹ đã cố gắng dùng sự oai nghiêm để răn đe
la rầy những đứa con nhỏ nghịch ngợm mồ côi, rồi để rơi những giòng lệ nóng mỗi
đêm về vì thương xót … Chỉ một năm sau , tôi chợt bàng hoàng nhận ra mái tóc
đen dài mượt mà của mẹ tôi từ bao giờ đã biến đổi thành gần như màu trắng
xóa, dù năm đó mẹ mới bốn mươi ba tuổi.
Mái tóc mà ngày nào nghe mẹ kể lại, Cha tôi đã từng say đắm và thường âu yếm
gọi là “làn suối dịu êm”. Ngày xưa nỗi buồn lo của danh tướng Ngũ Tử Tư chắc
gì lớn lao như Mẹ bây giờ ?. Ôi! người mẹ thân yêu của tôi, những hy sinh to
lớn mà Mẹ đã suốt đời tận tụy, nay làm sao con báo đền được, Mẹ ơi! Thấy Mẹ như thế, tôi không còn lòng dạ nào
để một mình Mẹ gánh hết gánh nặng gia đình, tôi lo sợ viển vông chỉ sợ Mẹ ngã
quỵ vì kiệt sức. Vì tôi để ý từ ngày Cha mất, Mẹ như không còn nghĩ đến sức
khỏe mà làm việc nhiều hơn, đêm đến thức khuya hơn để tính toán cộng trừ những
con số gì đó. Vừa lấy xong bằng Trung Học, tôi tự quyết định tạm nghỉ học để
đi làm phụ Mẹ, dù với cái bằng nhỏ bé này nào có ra gì và Mẹ không bằng lòng
chút nào. Tôi đã thuyết phục Mẹ cho được với sự thiết tha và bằng cả những
giòng nước mắt … Thế rồi, dạy học, thư ký ,dù chưa hề học qua khóa đánh máy
nào nhưng có lẽ nhờ vong hồn người Cha đã qua đời phù hộ, hay có bạn nói tại
nhìn nét mặt “Ngố” của tôi họ thấy …tội mà thu nhận dễ dàng, chẳng hề hỏi bằng
cấp học lực hay chuyên môn ? Không sao, miễn có thêm chút thu nhập cho gia đình để đỡ cho Mẹ phần nào
thì tôi không từ nan! Một thời gian
sau, Mẹ đòi gả chồng cho tôi nhưng khi anh tôi đang theo học trường Luật ở
Saigon nghe được đã phản đối. Hơn nữa tôi chỉ muốn đi làm kiếm tiền phụ gia
đình thôi vì mới mười mấy tuổi, chưa có khái niệm gì về việc chồng con. Nhưng
Mẹ nhất định nên anh tôi phải dùng kế, và tôi đã vào Saigon để tiếp tục đến
trường . Sau đó lần lượt các em tôi cùng đi theo..
QUỐC GIA NGHĨA TỬ :
Năm chị em tôi trở thành những người
con trong Gia Đình Quốc Gia Nghĩa Tử từ đó.
Nơi đây như một gia đình với những đứa trẻ cùng mang một hoàn cảnh đau
thương mất mát. Từ nơi này, ngoài những bài học về kiến thức cơ bản, chúng
tôi sống trong sự ấm áp nhờ tấm lòng yêu thương chăm chút của các vị Thầy Cô
đáng kính luôn xem chúng tôi như đàn con ruột thịt. Từ ngôi trường này tôi đã
học thêm được về tình thương yêu nhân loại, đem sức lực và khả năng nhỏ bé đi
san xẻ với mọi người. Tôi cùng từng nhóm bạn bè tham gia vào những hoạt động
có tính Xã Hội. Tổng Y Viện Cộng Hòa là nơi tôi thường đến để nhận rõ hơn bộ
mặt đau thương của chiến tranh, để thấy mình có bổn phận góp phần nào an ủi
cho những chú , những anh chiến sĩ đã hy sinh thân mình để bảo vệ quê hương,
họ đã giữ sự bình an cho chúng tôi được yên tâm ăn học. Hình ảnh những người
lính VNCH nằm la liệt trong thương tích đớn đau khiến nhiều đêm tôi khó ngủ,
mỗi lần sau chuyến đi thăm về, tôi hay ra ngồi sau hè nhà để khóc một mình.
Thương các anh, và nhớ Cha vô hạn, chắc rằng trước khi lìa đời cha tôi cũng từng
chịu đau đớn như thế kia? Ai là người săn sóc vết thương của Cha, ai đã từng
chia xẻ từng cc máu cho Người?
Một lần cùng Thầy dạy Âm Nhạc
Phạm Nghệ đi ra tận tiền đồn ca hát giúp vui cho một đơn vị quân đội đang
đóng quân, để hình ảnh các anh các chú từ đó mãi in sâu trong lòng cô gái nhỏ
. Người lính VNCH khi chiến đấu để bảo vệ quê hương, đem yên lành cho người
dân thì rất dũng cảm và không sợ hy sinh, nhưng trước cái sân khấu đơn sơ dựng
vội buổi chiều giữa bãi đất trống, họ ngồi bệt dưới đất từng hàng ngay ngắn
im lặng ,kiên nhẫn chờ đợi các tiết mục của đám học trò Trung Học khờ khạo vụng
về một cách trang trọng khiến tôi xúc động thật sự. Trong mắt tôi bây giờ người
lính Việt Nam Cộng Hòa sao mà hiền lành đáng thương đáng mến đến thế! Trên từng
khuôn mặt thể hiện nét thật thà đôn hậu, sự gian khổ và căng thẳng do ngày
đêm đối đầu với bọn cộng sản gian ác không làm mất đi bản chất hiền lương nơi
họ. Thêm một chuyến đi thăm Viện mồ
côi đã cho tôi nhiều trăn trở băn khoăn. Cũng cùng hoàn cảnh như họ, nhưng
chúng tôi còn Mẹ yêu thương ,chỉ thiếu Cha thôi là đã thấy sự mất mát lớn
lao, còn các em nhỏ kia chịu bất hạnh biết chừng nào! Tôi nóng lòng muốn góp
chút sức, nhưng làm sao ?!
Đọc được nhiều tờ báo ở mục “dự thi có
nhuận bút”, trong tôi chợt lóe lên ý nghĩ thử xem … Những hình ảnh thương tâm
đã thấy, những hoàn cảnh trớ trêu, buồn vui hay khôi hài xảy ra xung quanh cuộc
sống đã theo tôi đi vào từng trang truyện ngắn. Với danh nghĩa “dự thi”, tôi
miệt mài ngày đi học, đêm về gõ máy rồi gởi đi để hồi hộp ngóng tin. Đúng là
Cha đã phù hộ, bài được đăng lần lượt trên mấy tờ báo và số tiền kiếm được
hàng tháng đã giúp cuộc sống các em tôi thong thả hơn. Tôi cùng hai cô bạn
thân làm những chuyến đi thăm riêng với những gói qùa nhỏ cho các em bé mồ
côi. Dù bản thân yếu đuối, được sự hướng dẫn của Thầy Cô, chúng tôi theo đến
Trung Tâm Tiếp Huyết để hiến 150 cc máu đầu tiên với niềm cảm xúc khó tả. Tôi
có ý tưởng thoải mái như mình vừa làm được
chút gì đó để trả ơn cho những người lính đã hy sinh cho chúng tôi một
cuộc đời yên lành nơi thành phố. Rồi lần hai , lần ba với bạn … Lần nào khi
ra khỏi cửa Trung Tâm Tiếp Huyết cũng ngã lên ngã xuống vì mệt, nhưng nhất định
không ăn hay nhận bất cứ thứ qùa gì của nơi đây gởi tặng. Mấy chị em cùng thường
xuyên đi thăm trại mồ côi, niềm vui khi nhìn các em cầm món quà nhỏ trên tay
sao mà hạnh phúc thế. Đó chỉ là một chút đáp đền những gì tôi đã được nhận,
niềm vui được chia xẻ mang đến cho tôi hạnh phúc vô bờ ,khiến cho cuộc sống của
tôi muôn vàn ý nghĩa .Chắc Cha tôi nơi chín suối cũng không buồn lòng với những
việc làm của tôi . Vì Cha đã dạy cho tôi tấm lòng nhân ái xẻ chia từ những
ngày còn bé thơ…
Năm 1977, chính quyền cộng sản ra lệnh
sẽ san bằng khu đất đang là Nghĩa Trang Quân Đội Pleiku. Các thân nhân phải cấp tốc di dời tất cả
các ngôi mộ trong vòng một tháng. Tôi đang khổ sở chạy lo từng bữa cho hai đứa
con dại cùng người chồng đang trong tù “cải tạo”. Nghe tin, tôi xin phép một tháng ở chỗ làm
, gom góp chút đỉnh tiền rồi bế đứa con nhỏ mới hơn một tuổi về lo cải mộ cho
Cha, từ Saigon đi hết một ngày đường mệt mỏi . Nghĩa trang mùa hè Pleiku vắng
ngắt bụi mù , bụi đỏ nhòa theo gió bay lung linh trong nắng như những oan hồn
ẩn hiện khắp nơi trên mảnh đất rộng nhấp nhô mồ mả. Nhiều ngôi mộ đã được bốc
trước còn trơ lại cái hố sâu toang hoác như cái miệng người chết há ra kêu
gào .Tôi chạnh lòng rơi nhanh giọt nước mắt,
một chế độ vô thiên đến người chết rồi còn thù hằn không cho được yên
nơi yên chỗ !
Giữa nắng hè nung người , nắp hòm vừa
được bật lên tôi đã thảng thốt khi nhìn rõ hình hài mặt mũi cha tôi nguyên vẹn
đang nằm dưới huyệt, trong chiếc quan tài đã gần như mục nát hết. Gần mười một
năm trời mà thân xác Cha vẫn chưa tiêu tan sao ? Tôi bật khóc lên tiếng, Cha
ơi! .. Nhưng kìa, chỉ trong thoáng chốc những gì vừa thấy đã không còn nữa,
chỉ có bộ xương bày ra bên trong bộ quần áo mục tả tơi làm tôi sững người ngơ ngác… Khi người bốc
mộ rời khỏi , tôi một mình nhặt nhạnh , dùng rượu lau chùi rồi xắp xếp theo
thứ tự từng đoạn xương khô của cha tôi đặt lên tấm tone lớn có lót sẵn giấy đỏ. Phía dưới cùng chất một đống củi
khô. Pleiku ngày đó không có lò hỏa thiêu (hay tôi không hề biết, mà biết thì
cũng chẳng đủ tiền đưa xác Cha vào đấy nhờ thiêu giúp !) Đành tiễn đưa xác
cha đi theo lối thủ công mà tôi nghĩ ra được.
Đây hàm răng trắng còn nguyên vẹn đều đặn không thiếu chiếc nào, nhưng
đôi môi có nụ cười quyến rũ đã biến mất.
Đôi mắt đa cảm ngày xưa nay chỉ còn hai lõm sâu lấm lem đất cát, chiếc
mũi cao như tây lai cũng chẳng còn tăm hơi đâu cả mà chỉ trơ ra hai hốc đen
ngòm . Này xương tay đã đủ , đôi chân với xương ống dài ngoằng hình như còn
thiếu một khúc ở bàn chân. Tôi lục lọi bới đống đất tìm cho đủ. Mấy tiếng đồng hồ ngồi canh đống củi cho
cháy đều tôi như người mộng du, cái nắng của trời hè cộng thêm hơi nóng của lửa
hắt vào mặt nghe bỏng rát nhưng tôi không cảm thấy gì .Tâm hồn ngơ ngác và cả
trái tim cũng ngác ngơ, chỉ lảng vảng
trong đầu ý nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ trở về nơi này nữa!
Và hai mươi ba năm sau ngày Cha
nằm xuống, hai lần cực khổ xây dựng cũng đủ cả hai lần Mẹ mất hết nhà cửa vườn
tược, của cải vào tay cộng sản sau năm 1975 . Chúng đã thủ đoạn với phương thức
đánh thuế cắt cổ từng gốc cây ăn trái, hạnh họe hăm dọa đủ điều và cưỡng chế
như đã từng làm để ăn cướp công lao của cải của tất cả người dân miền Nam VN
… Gia đình tôi đã rơi cào hoàn cảnh đó, để Mẹ tôi khi đã lớn tuổi là người chỉ
thích sống trong yên bình đơn giản, yêu cảnh vật không khí miền quê, thích
cây cối vườn tược, thích trồng tỉa chăn nuôi … Nhưng cuối cùng vì bị o ép đến
khủng hoảng tinh thần, Mẹ đã phải chịu mất tất cả mà tay không về thành phố sống
tù túng trong nhà với nỗi căm hận dày vò, Mẹ ngày càng tiều tụy, ôm nỗi buồn
đau mà rời bỏ chúng tôi. Những đứa con thêm một lần mồ côi , thêm một lần
lạc loài …trong xã hội! .
Ngày lễ “Cha” năm nay, viết những hàng
này để tưởng nhớ về người Cha kính yêu, cũng là nén nhang kính dâng lên cho
song thân nhân ngày Giỗ Mẹ, người Mẹ
tuyệt vời đáng thương của tôi!
** Trích “Chinh Phụ Ngâm
“ Đặng Trần Côn"
NGÀY CHA ĐI
Cha nằm xuống khi con còn khờ dại,
Mắt lạc thần, đầu ngơ ngác khăn sô…
Trời Cao
Nguyên núi chập chùng
mây đuổi,
Đón cha về miền cát bụi hư vô.
Lời trối trăn Cha kịp nào bày tỏ,
Tiếng dặn dò còn mãi ngậm trên môi.!
Tiếng hát dư âm rạt rào sóng vỗ,
Thôi hết từ đây, xa … vĩnh biệt rồi !!!
Cha về đâu trong khoảng trời vô tận,
Mây phương nào thức ngủ một màu tang.
Để hồn đau, con nghẹn ngào uất hận,
Giòng lệ khô vương khóe mắt võ vàng…
Hàng nến chong soi lập lòe đời lỡ,
Gió mồ côi quyện quấn gót chân son.
Thông rên xiết giữa trời không rạn vỡ ,
Lạc nẻo nào tìm mãi mảnh hồn con !
Cha ra đi, vết thương còn rỉ máu,
Chiến trận chưa tàn, tiếng súng chưa vơi .
Đồng đội, anh em, bao người yêu dấu,
Bỏ cuộc riêng mình, sao nỡ Cha ơi !!!
Đôi mắt sầu khép che đời miên viễn,
Nụ cười vui ấm áp lặng muôn niên .
Mộng đang
đan nửa chừng thôi tìm đến,
Cha đi rồi, con xếp để dành …quên !
Thu Tâm
Nén hương lòng con kính dâng lên
Cha Mẹ
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét