Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

CÕI TẠM




 

Có ai nghĩ cuộc đời là cõi tạm,
Ai không từng những tất bật, bon chen ?
Từng đoạn đời là bến xe mỗi trạm
Cho ai kia trút bỏ nỗi ưu phiền …

Nên vấp ngã, lại một lần vấp ngã,
Nên khổ đau, thêm lần nữa đau thương !
Nào ai dám tự cho là mình đã
Hết niềm tin, dù đời lắm đoạn trường ?

Người thản nhiên tạo ra nhiều phiền lụy,
Người hững hờ trước những nỗi xót xa…
Quay mặt đi trước người đau, kẻ khó,
Chẳng ngậm ngùi cho dù cũng màu da !

Bởi ai nghĩ đời chỉ là cõi tạm,
Ngắn ngủi thôi, trong chốc lát tan tành !
Dù vẫn biết chỉ dừng chân mỗi trạm,
Vẫn hơn thua, vẫn kèn cựa, tranh dành !

Mưa rồi nắng sẽ thay nhau luân chuyển,
Hè qua rồi, đến Thu , lại Đông, Xuân…
Xác thân người rồi một ngày tan biến,
Hòa lẫn trong cát bụi của dương trần …

Tôi xin người hãy cùng tôi tụ lại,
Tay nắm tay xoa dịu bớt đau thương.
Bản thân ta cũng còn nhiều oan trái,
Hãy chung lưng cùng tìm đến Vô Thường…



Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét