Cầu xin Thánh Chúa về linh hiển . Nước Việt thoát rời vòng ác mê...
Thu Tâm Giáng Sinh 2013 GIÁNG SINH CẢM TÁC (Bài xướng) (Đa tạ sự góp ý của quý anh chị NTH)
Thêm một Nô En nữa lại về Nhìn trời tuyết phủ chạnh tình quê Giáng Sinh thuở ấy lòng nao nức Đêm Thánh bây giờ dạ tái tê Giúp nước tha hương hằng mộng ước Vì dân viễn xứ vẫn mơ về Chúa ơi! Chúa hãy thương dân Việt Thức tỉnh mau mau bọn ác mê....
Đăng Sơn
GIÁNG SINH CẢM TÁC (Họa nương vận)
Băm tám năm qua vẫn chửa về Giáng sinh tràn ngập nỗi thương quê Rượu khui đã khiến cườm tay mỏi Ý nguyện làm cho cuống lưỡi tê Giữa lúc anh đau vì gẫy súng Trong khi bậu trách bởi quên thề Sao không trở lại như lời hứa Xa mặt cách lòng hay ngủ mê ?
Thái Huy
NOEL LẠI VỀ (Cẩn họa)
Vậy đó, NOEL lững thững về Trong ta chìm nổi nhánh sông quê Chập chờn giấc mộng oằn bên nớ Thảng thốt cơn mơ nặng phía tê Nhớ buổi chia tay buồn viễn xứ Mong lần tao ngộ vẹn duyên thề Tha hương nhớ Gíáng Sinh ngày trước Vong quốc hận còn mãi mỏi mê
Nguyễn Hữu Tân
Hoài Hương
Buốt giá mùa Đông lại đã về
Chiều tàn chạnh nhớ tới nhà quê
Bóng đổ cây cao đà trút lá Nhìn trời lộng gió nhói tim tê
Có một anh chàng rất yêu nghệ thuật, nhất là tranh vẽ. Một ngày nọ anh đứng trên một bờ đá, nhìn xuống phía dưới là bãi biển cát trắng. Xa xa, anh thấy có một người đàn ông đang cắm cúi vẽ một bức tranh trên cát. Người ấy vẽ hình của một gương mặt, nhưng với một cái nhìn lập thể, như là nó được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, cùng một lúc. Giống như là tranh vẽ của Picasso!
Nghĩ đến đó, anh ta cố gắng nhìn kỹ lại người hoạ sĩ đang vẽ. Tim anh như ngừng đập, người ấy chính là nhà danh họa Picasso. Mỗi ngày anh vẫn thường đi dạo trên lối đi này, và anh biết chỉ vài giờ nữa thôi, thuỷ triều sẽ dâng lên, và bức tranh kia của Picasso sẽ bị sóng cuốn xoá tan đi. Anh phải làm gì bây giờ đây? Anh biết mình phải bảo vệ bức tranh vô giá trên cát ấy, nhưng bằng cách nào đây?
Anh đâu thể ngăn được nước thuỷ triều đang lên! Anh cũng đâu có thì giờ để xây một bức tường bảo vệ nó! Hay là anh chạy về nhà, lấy một chiếc máy ảnh để chụp lại bức tranh ấy, nhưng rồi nó cũng chỉ là một phóng ảnh của bức tranh nguyên thuỷ mà thôi. Mà cho dù anh có làm việc ấy đi chăng nữa, chưa chắc gì khi anh trở lại, bức tranh ấy vẫn chưa bị sóng cuốn trôi đi.
Hay là việc duy nhất mà anh có thể làm bây giờ, là ngắm nhìn bức tranh có một không hai đó, thưởng thức cái hay và đẹp của nó, cho đến khi nào con nước đến mang nó đi. Đứng yên đó, anh không biết mình nên mừng vui hay buồn tiếc.
Mà bạn nghĩ sao, anh ta nên mừng vui hay tiếc nuối? Thật ra thì chúng ta cũng đâu có khác gì mấy với anh chàng ấy đâu bạn nhỉ! Trong một ngày cuối năm, ngồi trong góc phòng nhỏ, tôi cũng đang nhìn ngắm một bức tranh đẹp, với ý thức rất rõ rằng thuỷ triều đang lên, và tất cả rồi cũng chỉ là còn lại trong ký ức!
Trong cuộc sống, chúng ta cũng đã từng đối diện với những hoàn cảnh như anh chàng ấy, có biết bao nhiêu những hình ảnh mà ta muốn lưu giữ mãi, và cũng có biết bao nhiêu những phiền muộn, mà ta cứ tưởng rằng chúng sẽ không bao giờ đổi thay. Nhưng tất cả rồi cũng chỉ là phù du thôi, cho dù đó là một hạnh phúc hay khổ đau.
Tôi nghe kể về Aldous Huxley, ông là một nhà văn và cũng là một triết gia người Anh rất nổi tiếng của thế kỷ 20. Thời gian ngắn trước khi ông mất, có người phỏng vấn và hỏi ông rằng, ông đã học được gì từ cuộc sống của mình, từ những vị thầy, và các đạo sư mà ông đã có dịp tiếp xúc? Ông thinh lặng một hồi rồi đáp, "Tất cả chỉ là như vầy'Learning to be kind’!" Ta hãy tập sống làm sao để mình trở nên dễ thương hơn, có từ tâm hơn, biết đối xử với nhau bằng tình người hơn.
Trời đất vào cuối năm và cũng là một bắt đầu cho năm mới. Chúng ta cũng như anh chàng trong câu truyện bức tranh trên cát của Picasso, đối diện với một cuộc sống đầy những đổi thay, có cố nắm bắt hay tránh né thì cũng chỉ mang lại cho mình thêm những muộn phiền không cần thiết.
Cuộc đời này rồi vẫn sẽ tiếp tục có những nắng mưa, những ngày họp mặt, những buổi chia tay, những ngày lễ hội đông vui, hay những đêm dài lo âu, và cũng có những bất ngờ mà ta không bao giờ đoán trước được…
Nhưng giữa những biến đổi ấy bao giờ cũng có một cái gì rất chân thật và sẽ tồn tại mãi, đó là một tình thương phải không bạn!
Tuyển chọn hình ảnh những con đường đẹp nhất thế giới. Đây là những con đường minh luôn muốn được đặt chân tới, có thể bạn cũng vậy. Cùng chiêm ngưỡng bộ ảnh đẹp ấn tượng này.
Con đường đẹp dẫn đến vùng đất Tuscany, Italy
Con đường mùa Thu
Con đường nhỏ xinh có hàng hoa dại bên đường
Con đường đẹp ánh sáng lung linh
Con đường tuyết trắng
Đi trên con đường này và nghịch lá sẽ thú vị lắm đây
Con đường tuyết Sơn thủy hữu tình Con đường trải dài đến vô tận
Con đường bên những cối xay gió
Con đường hình trái tim tuyệt đẹp Con đường ấn tượng ở Bồ Đào Nha Con đường đặc trưng của xứ Tuscany, Italy
Con đường Phượng Tím ở Nam Phi COn đường tuyệt đẹp ở Bồ Đào Nha
Nhân Muà Giáng Sinh sắp đến, khắp nơi nơi đều thấy thiên hạ trang trí nhà cưả bằng muôn ngàn ngọn đèn lấp lánh lung linh đủ màu sắc
Xin mời xem một clip trình bày "Đèn Giáng Sinh" (Christmas Lights) được bình bầu là đẹp nhất thế giới!
Căn nhà cuả anh ta với 45.000 ngọn đèn trên 176 kinh điều khiển để hoàn tất một công trình mừng Giáng Sinh, như bà con sẽ thưởng thức dưới đây. Có điều đáng nói thêm là Cảnh Sát điạ phương liên tục nhận được những cú điện thoại báo cáo và than phiền về ... nạn kẹt xe, lưu thông tắc nghẽn trước cưả nhà anh ta, do ai lái xe qua khu vực này, cứ ngừng lại giưã đường để chiêm ngưỡng! Vì thế, chính quyền điạ phương đã yêu cầu anh ta hãy ... tắt điện và ngưng biểu diễn trong khoảng vài giờ nào đó mỗi ngày! Thay vì làm như thế, anh đã tìm cách tính tiền các xe theo số hành khách, để thuê 3 chú cảnh sát giao thông hết phiên làm việc thì đến điều hoà lưu thông trong những giờ cao điểm. Mời xem bằng cách
- Con làm gì ngoài đó, hả? hả? Tại sao lửa cháy rực trước mặt mà con vẫn ngồi yên?
- Con đốt xác chim. Con giúp nó được thành tro bụi.
Cha tôi giận dữ, quát to:
- Trời! Chính con làm lửa cháy hả? Nếu em con không thấy khói bốc để cả nhà chạy kịp ra thì con biết điều gì sẽ xảy ra không? Đốt xác chim? Thật quái đản! Sao con không sống bình thường được hả?
Tôi ngước nhìn cha. Hình như có những giòng phún thạch đang chảy rần rần trong máu tôi, chảy ào ạt, sôi sục về tim, dồn lên não bộ, chực chờ phun lửa!
Có lẽ cha tôi biết đã nói lỡ lời. Đôi mắt người dịu xuống, nhưng đã trễ. Âm thanh câu nói “Sao con không sống bình thường được hả?” như những nhát búa tàn nhẫn đập liên hồi trên vết thương mưng mủ. Tôi gào lên: