Thứ Hai, 30 tháng 12, 2013

CẦU VỒNG BẨY SẮC ƯỚC MƠ


 
 
 
 
Cầu vồng bẩy sắc lung linh,
Góc trời rực rỡ bồng bềnh mây đan.
Nắng xuyên , nắng ẩn mơ màng ,
Chiều soi nét đẹp bàng hoàng mắt say.
Gió rung làn nước lay lay,
Sóng lăn tăn lượn ngất ngây bóng tà.
Cầu vồng bẩy sắc chan hòa,
Bắc cầu dẫn lối xóa nhòa chia ly.
Nhịp xanh tìm kiếm kẻ đi ,
Nhịp đỏ nối kết tình si đôi lòng.
Nhịp vàng tỏa ánh sáng vòng,
Tô niềm hạnh phúc tơ đồng bền lâu,
Nhịp tím đậm đà tình sâu ,
 Lục, tươi hoa lá tìm nhau kết hòa .
Chàm, Lam sương tỏa nhạt nhòa ,
Khói bên bếp ấm mặn mà nghĩa ân.
Bảy màu đủ sắc cân phân,
Bao nhiêu tình ý ,chỉ ngần ấy câu ...
Cầu mong tươi sáng cho nhau ,
Luôn đẹp như bẩy sắc màu trời cho.
 
Thu Tâm
 
 

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2013

ÁO XUÂN EM MẶC VÌ ANH


ÁO XUÂN EM MẶC VÌ ANH
 
Chợ Tết bày trăm vạn mặt hàng,
 Muôn màu rực rỡ đón Xuân sang.
Tánh anh thích nhất màu trang nhã,
Nên hết mấy ngày dạo bước hoang .

Định lựa vải màu xanh của mây  ,
Thoạt nhìn anh bảo:  đã yêu ngay .
Cũng y màu của ngày đầu gặp , 
Nhưng Tết nên có gì đổi thay ?

Màu đỏ có cành lá điểm thêu     ,
Vừa trông em đã để lòng yêu.
Chao ơi! lộng lẫy … mà hoa mắt,
Lại ước .. giá chi lạt  ít nhiều!

Một dãy nền vàng tươi  của mai ,
Chói nhòa khoe trước nắng ban  ngày .
 Thấy thôi, đã vội vàng  quay mặt,
Anh chẳng thích đâu, màu nắng say …

Ngắm tượng người mẫu dáng thướt tha.
Trong tà áo lụa phớt hoa cà .
Một trời thơ núp trong nền áo ,
Em ướm lên mình, lòng ước xa …

Em đứng tần ngần không muốn đi,
Bâng khuâng.. cứ chớp mãi hàng mi .
Chiều Đông nhuộm tím vòng quanh mắt ,
Anh dặn từ lâu, thích ích gì !

Áo này em mặc chỉ vì anh ,
Chẳng muốn tình yêu sẽ mỏng manh.
Đành chọn lại màu xưa cũ ấy,
Mong tình như nụ mãi trên cành …

Nhã Giang Thu Tâm


Thứ Năm, 26 tháng 12, 2013

XAO XUYẾN

XAO XUYẾN

Năm học rộn ràng thoáng vụt bay 
Những trang lưu bút chuyền qua tay,.
Mắt môi cười nụ, hồn xao xuyến,
Tuổi mới đón mời, mơ giấc say…

 Thấp thoáng bóng ai ở cuối hàng,
Hình như có kẻ trộm nhìn sang.
Hình như bất chợt làn hơi ấm ,
Rộn tiếng khua thầm tim trống vang…

Nu cười xa vắng trong chiều rơi,
Chỉ thoáng qua… và, chỉ nhẹ thôi !
Từng giây, sao lạ… hoài vương vấn ?
Thấp thỏm, bâng khuâng… dạ rối bời…

Bảng đen, phấn trắng chữ thầy ghi,
Chớp mắt mờ căm, buị phải vì ?
Từng chữ loăng quăng , trò cút bắt ,
Cạnh bàn, vừa lướt bóng …người đi!

Run run tay viết những vòng không,
Khờ khạo vô tri… má ửng hồng …
 Rủ bóng hàng mi nhè nhẹ chớp,
Nắng vàng vụt sáng giữa chiều Đông…

Rộn rã ầm vang hồi trống đổ,
Thức hồn ai dậy giữa dòng mơ…
Ôm hờ sách vở, chậm chân bước
Mong nhớ, đợi chờ một dáng thơ…?!



Thu Tâm
Một thuở học trò
 
 

LỜI NGUYỆN ĐÊM NOEL

 
 
LỜI NGUYỆN ĐÊM NOEL
 (Bài họa)
 
Cách biệt  phương xa mắt dõi về …
Noel xa thẳm nhớ trời quê .
Nơi đây tuyết đổ, lòng băng giá ,
Bên đó mưa dầm , dạ buốt tê .
Ba mấy năm rồi ghi lời ước ,
Bao nhiêu lần nữa vẹn câu thề !
Cầu xin Thánh Chúa về linh hiển .
Nước Việt thoát rời vòng ác mê...
 
 
Thu Tâm
Giáng Sinh 2013

 GIÁNG SINH CẢM TÁC
(Bài xướng)
(Đa tạ sự góp ý của quý anh chị NTH)
Thêm một Nô En nữa lại về
Nhìn trời tuyết phủ chạnh tình quê
Giáng Sinh thuở ấy lòng nao nức
Đêm Thánh bây giờ dạ tái tê
Giúp nước tha hương  hằng mộng ước
Vì dân viễn xứ vẫn mơ về
Chúa ơi! Chúa hãy thương dân Việt
Thức tỉnh mau mau bọn ác mê....
Đăng Sơn
 
GIÁNG SINH CẢM TÁC
(Họa nương vận)
Băm tám năm qua vẫn chửa về
Giáng sinh tràn ngập nỗi thương quê
Rượu khui đã khiến cườm tay mỏi 
Ý nguyện làm cho cuống lưỡi tê
Giữa lúc anh đau vì gẫy súng
Trong khi bậu trách bởi quên thề
Sao không trở lại như lời hứa
Xa mặt cách lòng hay ngủ mê ?
Thái Huy

 NOEL LẠI VỀ
(Cẩn họa)
Vậy đó, NOEL lững thững về
Trong ta chìm nổi nhánh sông quê
Chập chờn giấc mộng oằn bên nớ
Thảng thốt cơn mơ nặng phía tê
Nhớ buổi chia tay buồn viễn xứ
Mong lần tao ngộ vẹn duyên thề
Tha hương nhớ Gíáng Sinh ngày trước
Vong quốc hận còn mãi mỏi mê
Nguyễn Hữu Tân
 
 
Hoài Hương
     
Buốt giá mùa Đông lại đã về
Chiều tàn chạnh nhớ tới nhà quê
Bóng đổ cây cao đà trút lá
Nhìn trời lộng gió nhói tim tê
Trước đó vui chơi, đời phung phí
Bây giờ nhớ lại, đã quên thề!  
Từ nay lòng kíp hoài hương cũ
Thức tỉnh rời xa cõi đắm mê

Diễm Chi
 

Sống Với Từ Tâm



sống với từ tâm

Có một anh chàng rất yêu nghệ thuật, nhất là tranh vẽ.  Một ngày nọ anh đứng trên một bờ đá, nhìn xuống phía dưới là bãi biển cát trắng.  Xa xa, anh thấy có một người đàn ông đang cắm cúi vẽ một bức tranh trên cát.  Người ấy vẽ hình của một gương mặt, nhưng với một cái nhìn lập thể, như là nó được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, cùng một lúc.  Giống như là tranh vẽ của Picasso! 

Nghĩ đến đó, anh ta cố gắng nhìn kỹ lại người hoạ sĩ đang vẽ.  Tim anh như ngừng đập, người ấy chính là nhà danh họa Picasso.  Mỗi ngày anh vẫn thường đi dạo trên lối đi này, và anh biết chỉ vài giờ nữa thôi, thuỷ triều sẽ dâng lên, và bức tranh kia của Picasso sẽ bị sóng cuốn xoá tan đi.  Anh phải làm gì bây giờ đây?  Anh biết mình phải bảo vệ bức tranh vô giá trên cát ấy, nhưng bằng cách nào đây?
    Anh đâu thể ngăn được nước thuỷ triều đang lên!  Anh cũng đâu có thì giờ để xây một bức tường bảo vệ nó!  Hay là anh chạy về nhà, lấy một chiếc máy ảnh để chụp lại bức tranh ấy, nhưng rồi nó cũng chỉ là một phóng ảnh của bức tranh nguyên thuỷ mà thôi.  Mà cho dù anh có làm việc ấy đi chăng nữa, chưa chắc gì khi anh trở lại, bức tranh ấy vẫn chưa bị sóng cuốn trôi đi. 
    Hay là việc duy nhất mà anh có thể làm bây giờ, là ngắm nhìn bức tranh có một không hai đó, thưởng thức cái hay và đẹp của nó, cho đến khi nào con nước đến mang nó đi.  Đứng yên đó, anh không biết mình nên mừng vui hay buồn tiếc.
    Mà bạn nghĩ sao, anh ta nên mừng vui hay tiếc nuối?  Thật ra thì chúng ta cũng đâu có khác gì mấy với anh chàng ấy đâu bạn nhỉ!  Trong một ngày cuối năm, ngồi trong góc phòng nhỏ, tôi cũng đang nhìn ngắm một bức tranh đẹp, với ý thức rất rõ rằng thuỷ triều đang lên, và tất cả rồi cũng chỉ là còn lại trong ký ức! 
    Trong cuộc sống, chúng ta cũng đã từng đối diện với những hoàn cảnh như anh chàng ấy, có biết bao nhiêu những hình ảnh mà ta muốn lưu giữ mãi, và cũng có biết bao nhiêu những phiền muộn, mà ta cứ tưởng rằng chúng sẽ không bao giờ đổi thay.  Nhưng tất cả rồi cũng chỉ là phù du thôi, cho dù đó là một hạnh phúc hay khổ đau.
Tôi nghe kể về Aldous Huxley, ông là một nhà văn và cũng là một triết gia người Anh rất nổi tiếng của thế kỷ 20.  Thời gian ngắn trước khi ông mất, có người phỏng vấn và hỏi ông rằng, ông đã học được gì từ cuộc sống của mình, từ những vị thầy, và các đạo sư mà ông đã có dịp tiếp xúc?  Ông thinh lặng một hồi rồi đáp, "Tất cả chỉ là như vầy 'Learning to be kind’! Ta hãy tập sống làm sao để mình trở nên dễ thương hơn, có từ tâm hơn, biết đối xử với nhau bằng tình người hơn.
    Trời đất vào cuối năm và cũng là một bắt đầu cho năm mới.  Chúng ta cũng như anh chàng trong câu truyện bức tranh trên cát của Picasso, đối diện với một cuộc sống đầy những đổi thay, có cố nắm bắt hay tránh né thì cũng chỉ mang lại cho mình thêm những muộn phiền không cần thiết.
    Cuộc đời này rồi vẫn sẽ tiếp tục có những nắng mưa, những ngày họp mặt, những buổi chia tay, những ngày lễ hội đông vui, hay những đêm dài lo âu, và cũng có những bất ngờ mà ta không bao giờ đoán trước được…  
    Nhưng giữa những biến đổi ấy bao giờ cũng có một cái gì rất chân thật và sẽ tồn tại mãi, đó là một tình thương phải không bạn!
Trích trong Một hạnh phúc không đổi thay” -
 
nguyễn duy nhiên.

free hit counter

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2013

CHÚC LÀNH GIÁNG SINH

 
CHÚC LÀNH GIÁNG SINH

Chiếc lá sau cùng đã rụng rơi,
Đưa Thu đến tận chốn xa xôi .
Noel đến cửa mang ơn phước ,
Đông giá bên ngoài đón tuyết rơi .
 Ước nguyện muôn người luôn hạnh phúc,
Cầu mong vạn vật mãi xinh tươi .
Tình thương đã nhận trên trần thế ,
Xin được chia nhau những nụ cười.




Thu Tâm
12-13

 

Thơ Họa

Wish You Bright And Special New Year.
 
BÌNH AN CÕI THẾ  (bài họa)

AN   bình giữa biển khổ ba sinh ,
LÀNH , giữ tại tâm một chữ :  Bình .
CÕI  tục xin ngàn hoa  nở đẹp  .
THẾ  trần mong  vạn cảnh tươi xinh .
CỨU  tâm tưởng vững, đời hư ảo  ,
GIÚP  trái tim ngay, của vạn  hình .
LÒNG  chỉ xót thương muôn cảnh khó,
NGAY  tình cầu  nguyện Đấng thần linh.
 

Thu Tâm
12-2013
 
An tâm chờ đợi 
 
   AN  tâm đợi  hưởng phúc tái sinh
   LÀNH lặn xin cho sống thái bình
   CÕI    tục còn bao điều tốt  đẹp
   THẾ   trần có lắm vẻ tươi xinh
   CỨU  phò nguy  khổn làm việc nghĩa
   GIÚP đỡ cơ hàn hoạ bóng hình
   LÒNG trãi lên trên đời lử thứ
   NGAY tình mộng ước cứu sinh linh.

Ó Biển 227 LC kính hoạ
 
CHÚA GIÁNG TRẦN
Họa
 
AN   lạc Si-On chờ Chúa sinh
LÀNH   Ơn tuôn đổ với hòa bình
CÕI   ta khẩn nguyện luôn tinh tấn
THẾ   thái cầu mong thật tốt xinh
CỨU   độ Ngôi Hai mang thập gía
GIÚP   cho nhân loại thoát gia hình
LÒNg   sao tả hết tình con thảo…
NGAY   của đoàn chiên trước Thánh Linh .
 
Thái Huy,12-23-2013
 
CHÚA GIÁNG TRẦN
Xướng
 
   AN    hưởng đón mừng đêm Giáng Sinh
   LÀNH trong máng cỏ Chúa khang bình
   CÕI    trần đức độ bao tươi đẹp
   THẾ   tục hiền hòa lắm tốt xinh
   CỨU  kẻ gian tà về chính nghĩa
   GIÚP người lương thiện giữ nguyên hình
   LÒNG thương rộng lượng đầy tha thứ
   NGAY rải hồng ân Đấng hiển linh.
 
                                Kim Hương
 
 

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐẸP NHẤT THẾ GIỚI ..!


 
 NHỮNG CON ĐƯỜNG ĐẸP NHẤT THẾ GIỚI ..!
 
Tuyển chọn hình ảnh những con đường đẹp nhất thế giới. Đây là những con đường minh luôn muốn được đặt chân tới, có thể bạn cũng vậy. Cùng chiêm ngưỡng bộ ảnh đẹp ấn tượng này.
 
Con đường đẹp dẫn đến vùng đất Tuscany, Italy
 Anh con duong dep nhat the gioi 1
anh-con-duong-dep24
Con đường mùa Thu
anh-con-duong-dep23

 
Con đường nhỏ xinh có hàng hoa dại bên đường
anh-con-duong-dep22
Con đường đẹp ánh sáng lung linh

anh-con-duong-dep21
Con đường tuyết trắng
 anh-con-duong-dep20

Đi trên con đường này và nghịch lá sẽ thú vị lắm đây

anh-con-duong-dep19
anh-con-duong-dep18
Con đường tuyết
anh-con-duong-dep17
Sơn thủy hữu tình
anh-con-duong-dep16
Con đường trải dài đến vô tận
anh-con-duong-dep15
 
Con đường bên những cối xay gió

Anh con duong dep nhat the gioi

Anh con duong dep nhat the gioi
 
  Con đường hình trái tim tuyệt đẹp
Anh con duong dep nhat the gioi 10

Anh con duong dep nhat the gioi 8

 
Con đường ấn tượng ở Bồ Đào Nha
Anh con duong dep nhat the gioi

Anh con duong dep  nhat the gioi 5

Anh con duong dep nhat the gioi 3
 

Con đường đặc trưng của xứ Tuscany, Italy

Anh con duong dep nhat the gioi 2

Con đường Phượng Tím ở Nam PhiAnh con duong dep nhat the gioi 4
COn đường tuyệt đẹp ở Bồ Đào Nha
Anh con duong dep nhat the gioi 7
 
 

Christmas Lights

Đèn Christmas Lights
Đẹp Nhất


Nhân Muà Giáng Sinh sắp đến, khắp nơi nơi đều thấy thiên hạ trang trí nhà cưả bằng muôn ngàn ngọn đèn lấp lánh lung linh đủ màu sắc

Xin mời xem một clip trình bày "Đèn Giáng Sinh" (Christmas Lights) được bình bầu là đẹp nhất thế giới!

Căn nhà cuả anh ta với 45.000 ngọn đèn trên 176 kinh điều khiển để hoàn tất một công trình mừng Giáng Sinh, như bà con sẽ thưởng thức dưới đây. Có điều đáng nói thêm là Cảnh Sát điạ phương liên tục nhận được những cú điện thoại báo cáo và than phiền về ... nạn kẹt xe, lưu thông tắc nghẽn trước cưả nhà anh ta, do ai lái xe qua khu vực này, cứ ngừng lại giưã đường để chiêm ngưỡng! Vì thế, chính quyền điạ phương đã yêu cầu anh ta hãy ... tắt điện và ngưng biểu diễn trong khoảng vài giờ nào đó mỗi ngày! Thay vì làm như thế, anh đã tìm cách tính tiền các xe theo số hành khách, để thuê 3 chú cảnh sát giao thông hết phiên làm việc thì đến điều hoà lưu thông trong những giờ cao điểm. Mời xem bằng cách

 bấm vào đây

 thưởng thích hình ảnh và âm thanh!
 
 
__._,_.___

TIẾC THƯƠNG VIỆT DŨNG

 
 
 
TIẾC THƯƠNG VIỆT DŨNG
 
Một ánh sao trời đã rụng rơi
Thiên thu thôi nhé nhân tài ơi.
“Mời em về” vẫn đang dang dở,
"Câu :"Biệt Ly" nay vội cất lời  !
  Tranh đấu nhiều năm không mệt mỏi,
Tim ngừng một phút đã chơi vơi...
Quê hương vụt mất người con quý ,
Thương tiếc vô vàn, Việt Dũng ơi !
Thu Tâm
21-12-13

 
Mời Em Về- Việt Dũng
 
Giấc Mơ Trăng Và Đá
Việt Dũng
Trong tôi, sự quyến rũ về Trăng và Đá đến từ trí tưởng lãng mạn qua những huyền thoại dã sử. Hình ảnh những tráng sỹ nhung y gọn ghẽ ngồi mài kiếm dưới trăng, nung nấu ý chí can trường và sẵn sàng nhảy lên lưng chiến mã, lao vào bóng đêm mịt mùng để hoàn thành sứ mạng bí mật, là những giấc mơ rực rỡ, chan hòa suốt tuổi thơ tôi. Ngay cả sau cơn sốt định mệnh làm tê liệt đôi chân mà giấc mơ tráng sỹ mài kiếm dưới trăng vẫn còn tức tưởi. Giấc mơ đó đậm nét đến nỗi mọi ước muốn nào đẹp đẽ, tôi đều gọi chung là “Giấc mơ trăng và đá”. Thậm chí, đôi lúc tôi cảm thấy sự tan vỡ về giấc mơ huyền thoai kia đã làm tôi đau đớn hơn cả những thiệt thòi, cô độc mà một cậu bé bẩy tuổi phải chịu khi ngồi trên xe lăn, nhìn đám bạn cùng tuổi vui chơi nhảy nhót.

Ngày đó, tôi chưa ý thức đủ những bất hạnh lớn lao khi đôi chân không còn giúp ích gì cho những phần thân thể khác. Tôi chỉ buồn vì không theo các bạn chạy nhảy, nô đùa được nữa. Tôi cũng không thấy được ánh mắt thương hại của những người xung quanh.

Nhưng năm tháng trôi qua, chiếc xe lăn và cặp nạng gỗ gần gũi với tôi hơn cả cha mẹ, anh chị em, càng gần hơn bạn bè, quyến thuộc Tôi tự tách rời tới một cõi riêng lúc nào không hay. Nỗi đau buồn không lối thoát lăn tròn trong cõi lòng trống trải như những viên đá cuội lạnh lẽo, vô hồn. Những viên đá bất lực chờ cơn giông bão cuốn lăn theo sườn núi, rơi xuống thác ghềnh, trôi ra sông rộng... Tôi nghe thấy bao nhiêu là âm thanh sống động trên đường đi của đá; những âm thanh lúc khẩn thiết, khi reo vui, lúc trầm mặc đợi chờ, khi chan hòa hoan lạc....

Âm thanh ám ảnh tôi không ngừng.

Tôi tìm mua sách nhạc về, tự học và dành hầu hết thì giờ với cây đàn guitar. Một ngày của đứa trẻ tật nguyền có quá nhiều thì giờ rảnh rỗi để học những điều muốn học. Những ngón tay tôi quá nhỏ so với phím đàn, nhưng có hề gì! Giòng âm thanh cuồn cuộn trong tâm hồn tôi là sức mạnh vũ bão, bật ra mười đầu ngón rớm máu. Những buồn tủi, uất nghẹn từ những đường gân rũ liệt ở đôi chân theo âm thanh man rợ, vỡ ra trên từng sợi giây đàn....

- Vũ Thanh! Vũ Thanh! Con đàn cái gì vậy? Giây đàn đứt rồi kìa! Trời! Tay con chảy máu nữa!

Mẹ tôi chạy lại, giằng cây đàn, quăng xuống đất. Mẹ cầm hai bàn tay tôi rớm máu và nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ.

Tôi như người vừa tỉnh cơn mơ, nhìn xuống đôi tay mình, nhìn giòng nước mắt mẹ hiền, tôi cảm thấy, không chỉ đôi chân mình rũ liệt mà toàn thân tôi như đều đã rũ liệt theo...

Tôi ngã vào lòng mẹ, khóc như con gái.

Từ hôm đó, tôi khám phá ra nguồn an ủi vô biên là chuyện trò với chính mình bằng thế giới trầm bổng của âm thanh.

Lạ lùng thay, tôi truyền đạt dễ dàng những cảm nghĩ, những rung động của mình xuống đôi tay rồi bật ra trên sáu sợi giây đàn. Ngồi trên xe lăn, trong phòng học, ôm cây đàn guitar trong tay, tôi say sưa hát. Không, phải diễn giải cho đúng là tôi say sưa NÓI-BẰNG-NHẠC, mà sáu sợi giây đàn đã cùng tôi hòa hợp thành âm thanh trầm bổng. Tôi NÓI về tuổi thơ mình bất hạnh, NÓI về niềm khát khao của cánh chim trời được vỗ cánh tung bay, NÓI về những giòng nước mắt không thể chảy khi niềm đau đã tới tột cùng nhức buốt.

Tôi nói dễ dàng, nói miên man, và những ngón tay tôi chạy trên giây đàn, bật lên những cung tơ....

Tôi đang viết nhạc mà tôi không biết! Tôi đang mượn âm thanh ghi lại cảm nghĩ mình mà tôi không hay! Tôi ngạc nhiên thấy cha mẹ quan tâm về những trường canh ghi vội trên khuông nhạc. Tôi còn nghe thấy loáng thoáng, đôi lần, cha mẹ nói với nhau về những thiên khiếu tiềm tàng nơi đứa con trai tật nguyền.

Một buổi chiều, chống nạng đứng ở cuối vườn, tôi bỗng nghe một tiếng chim kêu thảng thốt lạ thường; rồi bất ngờ, một con chim cu đất bay loạng quạng, té nhào xuống bên luống cải. Tôi khập khễnh đôi nạng tới thì con chim sợ hãi chúi mình vào lá rau. Nó không còn bay được nữa. Chắc hẳn nó đã gẫy chân? Hay nó quá non nớt, chưa bay xa được?

Tôi buông nạng, ngồi bệt trên nền đất, vừa quơ tay tìm nó, vừa vỗ về: “Không sao! không sao! để ta băng bó cho”.

Tôi bắt được nó không khó. Nó run bần bật trong tay tôi. Nhìn mỏ nó, tôi biết không phải nó quá non mà là đã quá già. Đôi mắt bé tí của nó như có một lớp màng đục che phủ. Nó đã mù rồi chăng? Tội nghiệp! con chim quá già không còn bay nổi, đành ngã nhào xuống đất chờ chết!

Tôi còn lúng túng ôm nó trong tay thì đã nghe thấy tiếng con chim cu đất khác trên cành cây bã đậu trước nhà như đang thảm thiết khóc bạn. Một lát, nó bay đảo vòng khu vườn sau, nơi nó biết chim bạn vừa ngã xuống. Nhiều lần như thế, rồi nó vỗ cánh bay đi. Tôi nghĩ, nó đã bỏ cuộc.

Ủ con chim thương tích trong vạt áo, tôi mong hơi ấm giúp nó hồi tỉnh nhưng thân thể nhỏ bé của nó bỗng giật từng hồi. Tôi biết nó sắp chết. Tiếng kêu thảm thiết của loài cu đất chợt vang động trên cao, Thì ra, con chim mất bạn bay đi gọi đồng loại tới cứu. Chúng bay rợp cả khu vườn, vừa bay, vừa kêu thương. Trong tay tôi, con chim già đã hóa kiếp! Nước mắt tôi chợt ứa ra. Tôi cũng khóc theo bầy chim trên cây, cùng với chúng, tiễn đưa một linh hồn.

Sau đó, tôi bỏ xác chim vào một hộp giấy nhỏ rồi hì hục đào đất bên gốc hồng, định sẽ chôn nó, Nhưng phút giây, mắt tôi đang nhìn chiếc hộp giấy nhỏ, bỗng không còn hộp giấy mà chợt biến thành chiếc quan tài! Bên trong đó không phải xác chim mà là xác đứa trẻ bị tê liệt đôi chân!!!

Không! tôi không muốn khi chết, tấm thân tàn tật này sẽ phải vùi sâu dưới lòng đất. Tôi cũng thù hận đôi chân vô dụng này, ngay cả khi chết đi tôi vẫn chưa rời bỏ nó được sao?!?! Không! khi chết, tôi muốn được đốt tan thành tro bụi, thoát kiếp tật nguyền, cho tôi hóa thân thành trăng và đá. Ôi! Trăng và Đá, giấc mơ thiên thần tuổi nhỏ giờ trở thành định mệnh khốc liệt trong tôi.

Lửa cháy từ hộp giấy, bén vào lá khô, lan tới đống củi mục. Lửa reo vui như thiên thần, lửa sôi sục vạc dầu hỏa ngục...

- Cháy! Cháy! Trời ơi, Vũ Thanh!

Tiếng mẹ tôi gọi giật, tiếng các em tôi lao xao rồi vòng tay cứng rắn của cha nâng bổng tôi lên. Nước từ bốn phía tạt vào góc vườn hồng ướt đẫm.

- Con làm gì ngoài đó, hả? hả? Tại sao lửa cháy rực trước mặt mà con vẫn ngồi yên?

- Con đốt xác chim. Con giúp nó được thành tro bụi.

Cha tôi giận dữ, quát to:

- Trời! Chính con làm lửa cháy hả? Nếu em con không thấy khói bốc để cả nhà chạy kịp ra thì con biết điều gì sẽ xảy ra không? Đốt xác chim? Thật quái đản! Sao con không sống bình thường được hả?

Tôi ngước nhìn cha. Hình như có những giòng phún thạch đang chảy rần rần trong máu tôi, chảy ào ạt, sôi sục về tim, dồn lên não bộ, chực chờ phun lửa!

Có lẽ cha tôi biết đã nói lỡ lời. Đôi mắt người dịu xuống, nhưng đã trễ. Âm thanh câu nói “Sao con không sống bình thường được hả?” như những nhát búa tàn nhẫn đập liên hồi trên vết thương mưng mủ. Tôi gào lên:

- Sống bình thường, tốt quá! nhưng làm sao? làm sao tôi sống được bình thường? Giúp tôi đi! các người giúp tôi đi! Bảo đôi chân rũ liệt này đứng dậy, bước đi đi! rồi tôi sẽ sống bình thường. Nào! Đôi chân đứng dậy coi!

Tôi chống tay, vùng lên! Đôi chân khốn khổ gập xuống như tầu lá. Tôi lăn tròn trên nền gạch, Mẹ tôi bật khóc, nhào tới, nhưng tôi trừng mắt, lạnh lùng:

- Đừng, đừng thương hại. Cả nhà hãy để tôi yên.

Phút giây đó, dường như toàn thân tôi biểu lộ sự quyết liệt tột cùng. Mọi người lặng lẽ quay vào nhà.
Tôi chống nạng, về phòng, và ngồi lặng suốt buổi chiều cho tới khi căn phòng tràn ngập bóng tối thì bất chợt tôi cảm thấy như hồn mình bỗng lung linh ánh sáng huyền ảo của trăng sao. Tôi với tay, lấy cây đàn, bấm bâng quơ vài âm thanh rời rạc. Âm thể ngũ cung buông rơi lãng đãng quanh phòng mà bóng tối đang vỗ về một hồn-thơ-kẻ-lạ. Không phải là tôi nữa vì tôi chưa bao giờ làm thơ. Vậy mà, tôi đang nghe thấy giòng thơ tuôn chảy trong hồn. Làm sao tôi bắt kịp cảm xúc này? Làm sao tôi ghi kịp? Làm sao tôi giữ lại được đây? Mười ngón tay tôi run rẩy, quấn quýt trên sáu sợi giây đàn. Và âm thể ngũ cung đưa tôi tìm gặp hồn thơ. Tôi nghe thấy mình hát lao xao theo nỗi bi thương của cánh chim lẻ bạn, hay chính là sự chia biệt theo lẽ hợp tan của nhân thế:

“Lửa cuồng tim tháng Hạ
Gọi tên người năm xưa
Chỉ ta, cùng cõi lạ
Chờ hoài nắng trong mưa
Chỉ ta, cùng cõi nhớ
Một góc trời rưng rưng
Áo xiêm ai thuở nọ
Còn ngát dậy trầm hương
Chỉ ta, cùng cõi vắng
Vết đau hằn trăm năm
Tóc xanh từng sợi bạc
Suối cạn giòng ăn năn
Chỉ ta, cùng cõi khuất
Sương khói mờ chân mây
Quẩn quanh đời vô ngã
Tri kỷ bình rượu cay
Chỉ ta, cùng cõi chết
Đốm lửa hồng que diêm
Cành khô dăm nhánh gẫy
Chút tro than vô tình...” (*)

Một trăm hai chục trường canh ghi vội từ hồn thơ chợt tới, không sửa chữa, không dũa gọt; khi đàn và hát lên, tôi biết được một điều. Đó là niềm tự tin mãnh liệt, RẰNG TÔI SẼ ĐỨNG DẬY ĐƯỢC Tôi đứng dậy, không bằng đôi chân mà bằng ý chí quyết đi tìm lại giấc mơ Trăng và Đá, giấc mơ thiên thần tuổi thơ đã vỡ vụn theo số phận tật nguyền!

Có phải định mệnh đã dành cho tôi một con đường, như đã dành cho quê hương tôi khúc quanh nghiệt ngã nơi cuối Tháng Tư Đen, để tôi góp phần mọn mình, ghi lại những trang thống hận.

Rời quê trên chiếc ghe nhỏ, tôi đã biết đêm và bão tố, biển cả và đói lạnh, nỗi chết và oan khiên. Là nhân chứng, tôi ôm đàn, chống nạng tới những nơi có đồng bào tôi trôi giạt về. Bằng âm nhạc, tôi nói với thế giới về người Việt Nam vượt biển tìm tự do:

“Đêm nằm nghe bão tố
Tan tác mảnh lòng đau
Sóng cuồng điên phẫn nộ
Xác con giạt về đâu?
Đêm nằm nghe dao nhọn
Rạch nát cùng châu thân
Vết nhơ hằn tủi nhục
Hoen ố đời đoan trinh!
Đêm nằm nghe bóng tối
Dầy đặc nẻo tương lai
Đêm nằm chờ thế giới
Gửi tặng cỗ quan tài!” (*)

Bằng âm nhạc, tôi hát cho những người tù trên quê hương:

“Từ Trảng Bom, Trảng Lớn
Qua An Dưỡng, Hàm Tân
Thanh Phong, Ca Yên Hạ
Sống, chết đã bao lần
Đòn thù, hằn tơi tả
Huyết thổ từng bụm tươi
Xương gẫy dăm ba đốt
Da thịt ghẻ tanh hôi...” (*)

Bằng âm nhạc, tôi nói với người bản xứ về một địa ngục bên kia bán cầu. Đó là quê hương tôi sau cơn hồng thủy:

“Từng ngày, dân chết đói
Từng ngày, tù chết oan
Từng ngày, người ra biển
Từng ngày, tình ly tan...” (*)

Tôi có mặt với cụ già, với sinh viên, với những người còn nuôi dưỡng tình yêu Quê Hương, Dân Tộc để kêu gọi:

“Người đi thôi,
Người đi thôi,
Kìa những lực tàn vẫy gọi
Máu đã loang hồng biển khơi
Mạn thuyền vỡ nát,
Bập bềnh muôn xác nổi trôi
Người đi thôi,
Người đi thôi
Quê nhà xa thẳm
Mẹ chờ trong bóng chiều rơi
Một nắng hai sương
Ruộng cằn sỏi đá
Lúa ngô không mọc, hoa cỏ nào tươi
Đất mẹ đầm đìa nước mắt mồ hôi...” (*)

Bằng âm nhạc, tôi cũng hát lên nỗi thất vọng trước sự hắt hủi, lạnh lùng của thế giới tự do đối với những đồng bào trôi giạt tới sau lệnh đóng cửa trại tỵ nạn. Nào là em bé:

“Cha vùi thây chốn rừng thiêng
Bọn cuồng dâm hại mẹ hiền ngoài khơi
Em bơ vơ giạt xứ người
Chúa ơi! Phật hỡi! Lượng trời ở đâu?” (*)

Nào là cụ già:

“Lìa quê vì khát tự do
Quyết không mang nhục ấm-no-ăn-mày
Chỉ mong khi hiến thân này
Thắp lên được ánh lửa gầy trong đêm” (*)

Nào là trại giam, trại cấm:

“Cùng trên trái đất loài người
Nơi sang tột đỉnh, nơi rơi vực lầy
Rúc chui hang hốc đọa đầy
Ai rao giảng thế kỷ này văn minh???” (*)

Mười sáu năm, tôi tự nguyện làm nhân chứng về những bất hạnh triền miên của dân tộc mình. Dù muốn nhận hay không, tôi đã được đồng bào thương mến gọi là “Nghệ sỹ”. Nghệ sỹ có nhiều địa hạt, tùy ở cơ duyên. Tôi là người nghệ sỹ được sinh ra để gắn liền với định mệnh của lịch sử, của dân tộc. Nếu hiểu cho như thế, hẳn khán thính giả của tôi đã nhiều phần không còn thắc mắc là “Sao nhạc Vũ Thanh thiếu chất thơ mộng, ngọt ngào mà chỉ chất chứa đau thương, uất nghẹn”. Lại càng không ai biết, từ lâu, tôi giữ cho mình một niềm riêng, rất riêng. Đó là đôi mắt của cô bé có gương mặt búp bê Nhật Bản. Tôi thấy cô bé thấp thoáng ở hầu hết các buổi tổ chức có tính cách xã hội, đặc biệt là vấn đề tranh đấu cho nhân quyền ở Việt Nam. Cô bé làm phóng viên bán thời gian cho một vài tờ báo. Cô chụp hình phóng sự, viết bài tường thuật những buổi tham dự. Có lần, tình cờ gặp cô sau hậu trường, cô nói:

- Lần nào nhìn anh Vũ Thanh đứng hát trên sân khấu em cũng muốn khóc.

Giọng cô chân thực, vậy mà tôi suýt nói “Sao vậy? Tại thấy tôi tật nguyền, tội nghiệp quá hả?” Nhưng tôi đã kịp giữ lại. Tôi giận mình vô cùng. Từ lâu, tôi đã vượt qua được mặc cảm tàn tật với mọi người, sao với cô bé, tôi lại để cho mình tủi thân như thế? Tôi ngượng ngùng khi biết mình hay ra vẻ tình cờ ghé tới các tòa báo, nơi cô làm việc, nhưng tới nơi thì lại mong đừng gặp. Điều gì đó, đang xôn xao trong trái tim hai mươi chín tuổi; nhưng lý trí cứng cỏi dập tắt ngay chút mơ mộng chưa nhen nhúm. Lý trí bảo tôi rằng, đừng nhầm lẫn giữa tình yêu và ngưỡng mộ, nhất là với phái nữ, Tôi biết thế, nhưng đôi mắt trong sáng và gương mặt búp bê của cô bé vẫn không buông tha,

Một lần, không hiểu các hội đoàn mời tôi tới buổi họp báo này để làm gì vì chương trình không thấy ghi có phần văn nghệ. Nhưng quý ban tổ chức, tôi cũng chống nạng tới và ngồi dưới hàng ghế khán giả. Mắt tôi không rời bóng dáng cô bé đeo máy hình, nhấp nhô giữa đám đông. Hình như có lúc cô thấy tôi. Cô giơ máy về phía tôi, bấm, rồi mỉm cười. Trên bục gỗ, chủ tọa đoàn tường trình sự việc về những tổ chức ma, đang lũng đoạn sinh hoạt chung với mục đích làm mất chính nghĩa đi tìm tự do của người Việt hải ngoại. Sau đó, ban tổ chức mời đồng bào hiện diện phát biểu ý kiến.

Thật không ngờ cô bé là người đầu tiên bước lên. Cầm máy vi âm, cô nói ngắn và gẫy gọn:

- Tôi thấy thực xấu hổ cho những kẻ lành lặn mà chỉ bước quanh quẩn trong vòng danh lợi phù du, trong khi có những người tàn tật không ngớt xả thân phục vụ lý tưởng tự do và đã bước những bước sâu đậm vào hồn dân tộc.

Cô bé bước xuống trong tiếng vỗ tay.

Mắt tôi cay quá! Và lòng tôi thổn thức quá!

Tôi có được quyền chủ quan để nghĩ rằng, lời phát biểu vừa rồi cô đã dành phần cuối cho tôi không? Nếu có, thì cô bé đã không chỉ nhìn tôi qua lớp hào quang khán thính giả đã cho tôi, mà chính cô đang thắp ngọn nến nhỏ, khởi từ chính nỗi bất hạnh tối tăm của một kẻ tàn tật.

Người đốt đuốc đi trong đêm không phải là người chỉ đi tìm bạn, mà là đi tìm tri kỷ.

Thơ Nhạc ơi, trái tim đau đớn triền miên của tôi có còn đủ thanh xuân để lại dệt cho mình một giấc mơ Trăng và Đa
(*) thơ DT


__._,_.___