Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2015

ĐỘC HÀNH GIỮA NẮNG CHIỀU RƠI


 
Anh đứng đó lẻ loi bên đường vắng,
Mặt ngước cao , ánh nhìn mãi xa xôi
Hàng cây xanh nằm im chan màu nắng,
Mây trong veo thăm thẳm trải bên trời ...
 
Phải lòng anh đang nghẹn ngào nức nở,
Tiếng quê nhà thôi thúc một nỗi đau?
Và tâm tư luôn rộn ràng niềm nhớ,
Cả trời Nam giờ tang tóc, bể dâu!
 
Bốn mươi năm như mây lùa vụt thoáng,
Mười bốn ngàn ngày lẻ dẫu muôn trùng.
Lòng thôi thúc giấc mơ chưa hề nản,
Đến sức tàn anh vẫn mối tình chung...

Giận tím gan lũ mình người , dạ thú,
Xem Sơn Hà như vật, đổi vinh hoa.
Đất Việt bao năm xinh tươi cẩm tú,
Nay nhẫn tâm rước giặc phá tan nhà!
 
Từng cánh rừng cùng ngàn cây gỗ quý,
Đất của công, làm của nả riêng mình.
Cướp ruộng nương, nhà dân,  xây dinh thự,
Khắp nơi nơi đầy bóng bọn âm binh.
 
Anh trăn trở thuơng mẹ nghèo, trẻ khổ,
Khắp gầm cầu xó chợ, cửa nhà tan.
Một bọn tham trước ngoại xâm, rụt cổ,
Thói côn đồ ăn cướp, giết dân oan.     
 
Quê hương rồi sẽ có ngày quang phục,
Lũ giặc Tàu tham ác được bao lâu!
Bọn cộng sản không còn đường chui rúc,
Dưới bóng cờ ta lại sát bên nhau.

 
NG. Thu Tâm
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét