Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

ĐẮNG CHÁT


ĐẮNG CHÁT

Em khẽ nói thơ anh tràn đắng chát ,
Buốt tâm hồn nhức nhối đoạn trường đau .
Sao không thấy trăng vàng đêm tươi mát?
Không dịu dàng trai gái nắm tay nhau?

Đời hạnh phúc yên vui niềm mơ ước,
Bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ nhung tơ.
Anh cũng muốn, nhưng nhủ lòng không được,
Bởi vô tư đã vụt mất bao giờ…

Em biết đấy, Việt Nam mình  sắp tận,  
Cộng, quốc thù, thi nhau rỉa, bán mua
Và giặc Tàu đang từng ngày xâm lấn
Mà muôn đời , kẻ thắng sẽ làm Vua!
Anh xót xa về một tương lai tối,
Rồi mai đây sẽ vĩnh viễn không còn
Một quê hương, nơi ngàn năm nguồn cội,
Biết nói gì với mai hậu cháu con!
  
Nói đi em, anh làm sao có thể,
Không chát lòng, không đắng cả tim gan?
Dẫu nam nhi vẫn khó ngăn dòng lệ,
Ôi! Quê Hương, thương quá cảnh điêu tàn…

 Nhưng nước mắt không làm nên hạnh phúc
Phải đứng lên tiêu diệt đám vô lương
Không thể hơn bốn mươi năm tủi nhục
Quyết thép lòng, phục quốc rạng quê hương. 


   NG Thu Tâm
 
 
 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét