Anh viết tặng bài không tên ngắn ngủi,
Chỉ hai câu lơ lửng chẳng bến bờ.
Mười bốn chữ mang ý nghĩa đơn sơ ,
Biểu hiện bức chân dung người khí phách.
Thơ có đủ xuất thân và cung cách,
Mộng diệt thù, một ước nguyện thanh cao.
Từ phương đây tôi nghe dạ nao nao,
Bởi hiểu thấu điều âm thầm muốn tỏ.
Người ngoài cuộc chắc khó lòng hiểu rõ,
Từng chữ lồng trong ẩn ý xa xôi .
Tựa không tên, nhưng nghĩa lại nhân đôi,
Sự sắp đặt tự nhiên mà nhắc nhớ !?
Phục con tạo bày trò chơi cắc cớ,
Khêu gợi chi, khi dạ đã mỏi mòn.
Quê hương mình một mai biết có còn,
Ngày quang phục vẫn ngàn dâu thăm thẳm!
Dấu trong tim nỗi buồn càng thấm đậm,
Tình thương này trải rộng được bao xa?
Bao nhiêu năm, giờ tóc đã sương pha,
Đời còn lại nhạt nhòa như mây khói!
Bàn tay gầy, nhỏ nhoi làm sao với,
Để ngậm ngùi, mắt dại nỗi bi ai...
NG. Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét