TIẾNG QUÊ TRONG TÔI
Em hỏi tôi: cơn gió nào lạnh buốt
Vừa lướt qua đã tím ngắt thịt da
Đã nấu nung niềm nhớ tiếng quê nhà
Làm tê tái cả niềm đau nhân thế
Làn mưa Xuân đang rì rào khe khẽ
Phải mơ hồ giọt nước mắt quê hương?
Bao nhiêu năm chưa đủ nỗi đoạn trường
Thêm oan trái xé tan hoang đất mẹ!
Em bảo tôi: nhớ những chiều nắng nhẹ
Tiếng sáo diều dìu dăt chon cô thôn
Khói bếp bay lơ lửng buổi hoàng hôn
Bên ánh lửa, đàn trẻ thơ rộn rã
Em thở than: biển xưa hiền hòa quá
Biển chở che ôm ấp những người con
Từ hôm nao biển trở tính vô hồn
Tung sóng dữ, vùi dập người chơn chất!
Mảnh đất lành đang từng ngày tan nát
Khắp mọi miền chất độc tẩm muôn dân
Từ trong , ngoài đang âm ỉ ngấm dần
Cả hồn, xác chờ đợi ngày biến thể
Em tôi ơi! Khắp chân trời dâu bể
Biết bao người đang ray rứt như em
Có ai thầm lẳng lặng đứng xa, xem
Cả dân tộc sắp chìm trong mưa lũ!!
Việt Nam ơi! Ai mơ về chốn cũ
Thịt da tôi đã lỡ chàm vết chàm
Và tim tôi luôn tưởng nhớ về Nam
Hồn thổn thức, TIẾNG QUÊ thầm réo gọi
NG. Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét