Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

NGÀY CHA ĐI




 
Cha nằm xuống khi con mười sáu tuổi
Mắt lạc thần, đầu ngơ ngác khăn sô
Trời Cao Nguyên núi chập chùng mây đuổi
Đón cha về miền cát bụi hư vô!

Lời trối trăn cha kịp nào bày tỏ
Tiếng dặn dò còn mãi ngậm trên môi
Giọng hát vang trên muôn trùng sóng vỗ
Thôi hết từ đây, thành dĩ vãng rồi!!
 
Cha về đâu, trong khoảng trời vô tận
Mây phương nào thức ngủ một màu tang
Để hồn đau, đau nghẹn ngào uất hận
Dòng lệ khô vương khóe mắt võ vàng.
 
Hàng nến chong soi lập lòe đời lỡ,
Gió mồ côi quyện quấn gót chân son
Thông rên xiết giữa trời không rạn vỡ
Lạc nẻo nào, tìm mãi mảnh hồn con...
 
Cha ra đi vết thương còn rỉ máu
Chiến trận chưa tàn, tiếng súng chưa vơi
Đồng đội, anh em bao người yêu dấu
Bỏ cuộc riêng mình, sao nỡ cha ơi!
 
Đôi mắt sầu khép che đời miên viễn
Nụ cười tươi ấm áp, lặng muôn niên
Mộng đang đan nửa chừng, thôi tìm đến
Cha đi rồi, con xếp, để dành...quên!!
 
Nh. G. Thu Tâm
 
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét