Một ngày lễ Veteran đầu tiên
trên nước Mỹ tôi được cùng tham dự diễn hành. Ngày lễ kỷ niệm các cựu chiến
binh rộn ràng vui nhộn với đủ các sắc màu của nhiều quốc gia tham dự. Tiếng trống
thôi thúc lòng người náo động cả một góc phố, tiếng khèn trầm đục nghe có chút
thê lương uẩn ức vang lên từng hồi. Trong thời gian chờ đợi, tôi đứng dưới bóng
cây bên lề đường của nhìn ra trên khắp các lối đi, lòng bồi hồi cảm xúc nhìn ra
con đường nhựa ngập đầy xác lá vàng khô bay xao xác. Lá bay lên cao, rồi là đà
lượn đi khắp nẻo vô định. Tôi chợt liên tưởng đến mấy câu thơ của Lưu trọng Lư
:
“Em không nghe mùa Thu
Dưới trăng mờ thổn thức.
Em không nghe rạo rực,Hình ảnh kẻ chinh phu
Trong lòng người cô phụ… “
Bầu trời mùa Thu San Jose mãi đến buổi
trưa vẫn chỉ có chút nắng nhẹ khiến thời tiết thêm lạnh. Hàng cây xạc xào run rẩy theo làn gió đẩy đưa lại làm rơi thêm những chiếc lá vàng tội nghiệp. Bên trong lề đường, đoàn quân các quân binh chủng VN chúng tôi đứng tụ chuyện vãn trong khi chờ đợi đến lượt diễn hành. Thời chiến tranh đã lùi xa trong dĩ vãng đến hơn bốn mươi năm, đã không
còn hình ảnh kẻ chinh phu nào làm bận lòng người cô phụ. Và những chiến binh còn sống sót qua cuộc chiến cùng người
cô phụ thuở nào nay đã bạc trắng màu tóc theo năm tháng, nhưng sao
trong tôi vẫn nghe thổn thức một nỗi niềm riêng khi ngắm nhìn người lính trong những
bộ quân phục của các binh chủng Việt Nam Cộng Hòa. Những anh hùng một thời xông
pha trong lửa đạn để giữ an nguy cho đất nước, những anh chiến sĩ thời chiến
tranh quên cả thân mình để khi thanh bình lại bị đầy đọa nơi rừng sâu nước độc
vì sự trả thù tàn độc vô lương của quân cướp. Dù thời gian đã gần nửa thế kỷ
trôi qua, trong ký ức của tôi vẫn còn giữ nguyên hình ảnh ngày nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét