Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

NƯỚC MẮT CỦA BIỂN



 
Em vẫn khóc một mình từ khi đó
Ngày nhận ra biển đã chẳng còn xanh
Trong tim em chỉ còn con sóng dữ
Mỗi chiều về ào ạt vỗ nhịp nhanh
 
Những hạt cát của ngày xưa rất nhỏ
Anh cuống cuồng sợ em sẽ đau chân
Đối diện em, giờ cả vùng bão gió
Anh ở đâu, có cảm thấy ngại ngần?
 
Đêm lắng chìm trong màn sao lấp lánh
Biển lặng lờ ẩn dấu vết thương sâu
Sương khuya rơi trên bờ vai em lạnh
Thuyền gác chèo, chẳng biết bến bờ đâu!
 
Có hạt nước trên bờ môi em mặn
Chim nhìn em trên gềnh đá chênh vênh
Quay mặt đi, em nuốt nhanh vị đắng
Chợt nhận ra...em đang khóc một mình...
 
Con sóng biển lại chồm cao giận dỗi
Có phải không, biển đang nhớ bóng thuyền?
Lời thiết tha từ đại dương vang dội
Tiếng rì rầm thương con nước truân  chuyên!
 
Ngày lắng trôi nghẹn ngào trong nỗi nhớ
Gió ngậm ngùi xoay mãi cọng rong rêu
Mây cũng đang bơ vơ đi tìm lối
Anh xa xôi, đời lạc mãi trong chiều...
 
Nhã Giang Thu Tâm


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét