Tôi vẫn yêu mỗi khi mùa Thu đến,
Hồn lâng lâng
say ngắm lá đổi trang.
Nét rực rỡ cho tâm
đầy quyến luyến,
Để bàn chân mê đắm
bước đi hoang.
Tôi tiếc lắm mùa Thu đi quá vội,
Cả rừng Thu tan
tác cuối tháng Mười
Trời bỗng dưng trở lạnh và mau tối,
Ngập lối về những
xác lá vàng rơi…
Tôi tiếc lắm cho
mùa Thu quá ngắn,
Chưa kịp chào đã
trở gót quay lưng..
Đóa cúc vàng mỏng
manh còn tươi tắn,
Cố gom vào chút
nắng sót rưng rưng.
Tôi ngồi tiếc
cho đời Thu sao mỏng,
Hừng Đông tươi lộng
lẫy, tối lụi tàn.
Bên hồ xinh mặt
nước chừng xao động,
Soi hình tôi,
cùng cả khoảng trời tan…
Tôi chợt tiếc ngẩn
ngơ đời nhân thế,
Bao nhiêu năm
gói gọn một bàn tay.
Vừa cười vang đã
ngậm ngùi rơi lệ,
Cố bao công, chẳng
giữ được tháng ngày!
Nhã Giang Thu Tâm
Thu 2015
Thu 2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét