EM KHÔNG TRÁCH
MÙA THU
Em không
trách mùa Thu về áo não,
Làm hồn em
chao đảo nỗi mông lung.
Ánh dương như
trốn kỹ giữa muôn trùng ,
Sương sớm lạnh
và hoàng hôn băng giá.
Em không trách
rừng Thu muôn sắc lá,
Đẹp rộn ràng ,
nhưng chớp mắt, tàn phai.
Cảnh thần
tiên chỉ thoáng chốc, thoát thai,
Từ rực rỡ thoắt
biến hình tàn tạ.
Em không
trách mây Thu luôn nhàn hạ,
Cứ quẩn quanh
đồi núi tựa giăng màn.
Đường thiên
thai, ngơ ngẩn mỗi chiều tàn,
Lạc cõi mộng
cho phút nào quên lãng.
Em không trách
gió Thu về lơ đãng,
Nhởn nhơ chơi
lùa rối tóc bay bay.
Thổi hơi cho tà
áo em no say,
Cho buốt lạnh
đôi bờ vai êm mượt.
Em không
trách mưa Thu thường bất chợt.
Làm nặng nề
thêm những bước chia ly.
Giọt nước trời
hay lệ ướt hàng mi,
Làm tê tái
đôi bàn tay từ giã.
Em không trách
mùa Thu đi vội vã
Mới tháng Mười
đã lùi đón Đông về.
Tại không
gian chẳng có bước ngăn gì,
Giải phân
cách mịt mờ không dấu chắn..
Em không
trách đời Thu sao quá ngắn,
Giấc mơ hồng huyền
thoại chóng tan bay,
Em chỉ nghe nằng
nặng mắt, môi cay,
Lòng thầm nhủ,
kiếp nhân sinh trần thế!
Nhã Giang Thu
Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét