TÌNH THIÊN
THU
Trời xanh
biển rộng mênh mông
Em ngồi tựa gối đợi trông bóng chàng
Ai se mấy sợi tơ vàng
Người đành đứt đoạn để nàng đơn côi
Hết Thu rồi lại Đông trôi
Một mình tượng đá mắt môi dại khờ
Biển còn thăm thẳm bến bờ
Phải chăng phận đã lững lờ duyên ngâu
Bỏ nguồn nước biếc về đâu?
Tình xa tình nỡ quên câu đá vàng
Thiên thu một bóng lỡ làng
Nghìn năm để lại ngỡ ngàng vọng phu!
Nhã Giang Thu Tâm
Em ngồi tựa gối đợi trông bóng chàng
Ai se mấy sợi tơ vàng
Người đành đứt đoạn để nàng đơn côi
Hết Thu rồi lại Đông trôi
Một mình tượng đá mắt môi dại khờ
Biển còn thăm thẳm bến bờ
Phải chăng phận đã lững lờ duyên ngâu
Bỏ nguồn nước biếc về đâu?
Tình xa tình nỡ quên câu đá vàng
Thiên thu một bóng lỡ làng
Nghìn năm để lại ngỡ ngàng vọng phu!
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét