CHIỀU PHAI
Chiều sắp
tàn, nắng đã chín màu phai
Đuổi hoàng
hôn dần lui vào vô tận
Để đêm đen
chiếm ngự bóng u hoài.
Từ xa xăm
gió bàng hoàng lướt nhẹ
Cây nghiêng
mình rủ lá xếp trên cành
Giữa bao
la chợt thấy mình nhỏ bé
Vòng tay
nào níu chặt được mong manh!
Phiên đá
kia đã có tự bao lâu
Nhiều vết
thương suốt thời gian rong ruổi
Có khi nao
trăn trở những cơn sầu?
Đã trăm
ngàn nghịch cảnh đến xoay vần
Phải tận
lực rã rời tay chèo chống
Ái ố chôn
vùi, hỷ nộ hại thân...
Khi vầng
dương rực sáng buổi bình minh.
Xin xua đi
dưới trần gian những nỗi
Để luân hồi
thôi thống khổ điêu linh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét