THOÁNG MƠ
Nàng gieo thi hứng cho ta
Mắt sau gọng kính mượt mà chất thơ
Nụ cười có nửa hững hờ
Nửa kia e ấp như chờ môi hôn
Và đôi "cửa sổ linh hồn"
Long lanh mời gọi, bồn chồn tim chai
Hẹn lòng chắc chắn kiếp mai
Sẽ tìm gặp để cùng ai trọn tình...
Ó Biển 227 LC
XIN ĐA TẠ
Bài thơ người gởi mấy lời
Nghe như có cả một trời mộng mơ
Thi nhân viết tặng người thơ,
Từ trong tấm ảnh ban sơ thoáng nhìn
Làm sao để được đáp đền
Kiếp sau biết có giữ gìn dung nhan!
Mắt buồn ẩn chứa mây lan,
Long lanh ngấn nước, chứa chan nỗi sầu
Môi xưa nay đã nhạt mầu
Hững hờ thương tiếc con tầu trật ga.
Nhờ nương bóng sắc cành hoa,
Ánh lên chút nét kiêu sa cuối cùng.
Sá chi dáng dấp ngại ngùng
Ngả nghiêng trong gió mịt mùng thế nhân.
Sắc không, không sắc: phù vân
Sớm tan chiều hợp dừng chân bẽ bàng.
Tạ ơn qua những ý vàng,
Lời hay xin giữ nhẹ nhàng làm duyên...
N.G. Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét