MƯA XUÂN TRONG THÀNH PHỐ
Bây giờ đã bắt đầu vào tháng Ba, tháng
tiễn đưa cái buốt giá của mùa Đông và bắt đầu vào mùa Xuân trên xứ
Mỹ. Thấp thoáng những chiếc áo chống lạnh đủ màu sắc vẫn còn được yêu chuộng.
Cũng là thời gian thích hợp cho ngàn cây cành đang bắt đầu vươn những
mầm xanh non mơn mởn. Thỉnh thoảng đã có vài cơn mưa với hạt
nước nhỏ li ti đánh dấu cho mùa Xuân trở lại, những cơn mưa chỉ đủ làm ngời
bóng lên mặt đất và giúp cho không khí thêm trong mát, dù thời tiết vẫn còn
ngây ngất bởi cái rét cóng của mùa Đông chưa qua hết. Tôi
mở toang cánh cửa ra để hưởng chút không khí trong lành buổi sớm mai, cảnh
vật trong mắt tôi như đang lay động theo cơn gió nhè nhẹ. Bầu trời mây
toàn màu xám đục mang phảng phất hình ảnh mùa Thu đâu đây. Hình như ông tạo đã
cố tình bỏ qua mùa Đông chen ở giữa để mang đến Xuân Thu lẫn lộn trong đất trời
và mênh mang cả trong lòng tôi, những cành lá tươi tắn đong đưa theo gió qua
khung cửa cho tôi cảm giác nhẹ nhàng thanh khiết. Tôi yêu bầu không khí tĩnh
lặng và màu trời cùng cảnh vật đang hiện diện quanh tôi hôm nay quá. Ngoài kia
cơn mưa phùn vẫn bay bay nhè nhẹ, gợi nhớ đến một thời xa xưa của đời
con gái với vùng trời mênh mang đầy dấu tích kỷ niệm trong tôi. Nơi đó cũng thường
xuyên có những cơn mưa phùn khó quên như thế này.
Cao
Nguyên thân yêu ngày đó của tôi, đã nửa thế kỷ qua đi nên ngày nay biết có còn
lưu lại chút nét thơ mộng nào nữa không! Những con đường trơn bùn khó đi đã
được trải nhựa láng bóng, và bao nhiêu tàn cây che nắng cho lũ con gái chúng
tôi trên đường đến trường chắc đã được dời đổi để nhường chỗ cho những cao ốc
văn minh thời đại. Tôi nhớ những buổi lang thang một mình che dù đi dưới vòm
cây đan ôm vòng lấy con đường xinh xinh dài ngoằng được mang tên tướng
Trịnh Minh Thế, nghe âm thanh từng giọt nước từ vòm lá rơi xuống mặt dù buồn
tênh, kéo theo cơn gió lạnh khiến se sắt cả thịt da. Tất cả vẫn không làm ngập
ngừng đôi gót nhỏ, chỉ có tà áo dài đẫm ướt lấm tấm bùn
vương như điểm tô những chấm hoa rơi rải rác, tà áo lướt thướt làm vướng
víu đôi chân, tiếng guốc nặng chĩu khua trên mặt đường lầy lội những
vũng nước đọng đầy âm thanh cô đơn...Ôi bao nhiêu cảm xúc khó nói thành
lời. Thuở ấy những vần thơ chưa thành hình trong trí não, nhưng như có gì khuấy
động tâm tư nên lưu luyến thêm từng giây phút co ro với gió lạnh. Không có gì
thú vị hơn trong những buổi chiều mưa bay như thế, tôi thường buông tay cho
chiếc dù che ngả sang một bên và ngửa cao mặt để hứng bao nhiêu giọt nước trời như
sương mù phả xuống, đón nhận cảm giác từng lỗ chân lông trên má đột ngột se
lại. Giọt nước trong veo tràn trên mắt trên môi không mùi vị, man mát dịu êm…Tuy
rùng mình vị cái lạnh của mưa núi rừng thấm ướt, có lần còn bị cảm hết mấy ngày
nhưng tôi vẫn luôn nao nức có những buổi chiều mưa rơi đi lang thang trên từng
nẻo đường thưa người để lẩm nhẩm lời một bài hát yêu thích nào đó…
Thời
gian đã làm suy kiệt dần thể xác và cũng làm cho tâm tư mỏi mòn. Không còn
cái thú một mình thả dài trên con đường vắng dưới mưa bay để mộng mơ.
Tôi của ngày xưa đã không còn trẻ để bâng khuâng mong đợi một cái gì sắp đến,
tất cả đã qua đi nhưng tiếng
mưa rơi rì rào nhè nhẹ trên mái dù còn mãi dư âm văng vẳng khiến lòng
vẫn cứ chùng lại ngẩn ngơ.
Nhã Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét