Thứ Hai, 13 tháng 12, 2021

SOI BÓNG

 


SOI BÓNG
 
Tự soi bóng, thấy mình trong đáy nước
Có gì đâu, ngoài vết xước thời gian
Mỗi ngày qua càng hiu hắt, điêu tàn
Gương lồ lộ một hình hài xơ xác
Cuối Thu nào không mang sầu tan tác
Lá khô vàng nằm ngơ ngác buồn tênh
Nửa đời nghiêng trên trần thế chênh vênh
Nửa phản chiếu lẻ loi và cam phận
Biết ở đâu sẽ là nơi đón nhận
Vùng trời nào u uẩn giấc chiêm bao
Cánh dù xinh ấp ủ mộng thanh tao
Có bay bổng tương lai màu hạnh phúc ?
Cơn gió qua, buông xạc xào cảm xúc
Trời Đông mang vũ khúc buốt tâm hồn
Xác lá kia đang sắp trở về nguồn
Cho ước vọng chôn sâu trong lòng đất
Giữa hoàng hôn có phải mình duy nhất?
Kiếp dương gian là cả khối băn khoăn
Đời phù du đâu gìn giữ vách ngăn
Đi và đến thoáng qua như cõi tạm
Từng chặng đường, kẻ dừng chân mỗi trạm
Sân ga buồn sẽ đưa tiễn một mai...
 
Nhã Giang Thu Tâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét