HÌNH XƯA
Một lần gặp gỡ Thanh Lan,
Duyên đâu đứng cạnh, được lan danh người
Bỗng xinh thêm chút nụ cười
Chợt tươi nét cũ, chợt đời long lanh
Phận mình đã trót mong manh
Bên người nổi tiếng, vang danh ... thẹn thầm!
Trải bao nắng táp mưa dầm
Thân em dầu dãi, hương trầm đã phai
Chẳng mong ước được bằng vai
Không màng rực rỡ nắng mai chói lòa
Phần ai nấy hưởng như quà
Đợi khi nắng tắt, bóng tà buông lơi
Dẫu cho danh, của đầy vơi
Ta, người xin được thảnh thơi an hòa
Hình xưa nhắc lại để mà
Có câu chuyện kể, bạn già cùng nghe...
Nhã Giang Thu Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét