Có những lúc cả quãng mờ ký ức
Bỗng
trở về nao nức cả hồn thơ
Con đường nào dưới vòm lá mộng mơ
Đưa tôi đến vùng trời đầy kỷ niệm
Có những đêm chuyện tưởng chừng khâm liệm
Đã từ lâu ...bỗng bật dậy, bàng hoàng
Ánh mắt người xưa lóng lánh nắng vàng
Đang đăm đắm khiến hồn tôi cháy bỏng
Có những khi bước chân đơn lạc lõng
Chợt nhận ra bên cạnh vắng một người
Chim hót véo von, người nói không lời
Cho tia nắng lẩn sâu màu hiu hắt
Có những chiều tuyết Đông lạnh như cắt
Co quắp thêm bàn tay thiếu bàn tay
Áo dạ dầy cũng chẳng thể nào thay
Cho run rẩy cả bờ môi khô cỗi
Có những lúc không dưng tự hờn dỗi
Chẳng biết vì đâu, quá đỗi dại khờ
Thuyền đã trôi xa sao mãi đợi chờ
Hình ảo ảnh bao giờ chạy theo được?
Có những khi tưởng thôi cần gương lược
Tự bao giờ tóc đã nhuốm thời gian
Màu xác xơ theo nắng đổ mưa chan
Như bóng xế vẹo xiêu không phương hướng!
Con đường nào dưới vòm lá mộng mơ
Đưa tôi đến vùng trời đầy kỷ niệm
Có những đêm chuyện tưởng chừng khâm liệm
Đã từ lâu ...bỗng bật dậy, bàng hoàng
Ánh mắt người xưa lóng lánh nắng vàng
Đang đăm đắm khiến hồn tôi cháy bỏng
Có những khi bước chân đơn lạc lõng
Chợt nhận ra bên cạnh vắng một người
Chim hót véo von, người nói không lời
Cho tia nắng lẩn sâu màu hiu hắt
Có những chiều tuyết Đông lạnh như cắt
Co quắp thêm bàn tay thiếu bàn tay
Áo dạ dầy cũng chẳng thể nào thay
Cho run rẩy cả bờ môi khô cỗi
Có những lúc không dưng tự hờn dỗi
Chẳng biết vì đâu, quá đỗi dại khờ
Thuyền đã trôi xa sao mãi đợi chờ
Hình ảo ảnh bao giờ chạy theo được?
Có những khi tưởng thôi cần gương lược
Tự bao giờ tóc đã nhuốm thời gian
Màu xác xơ theo nắng đổ mưa chan
Như bóng xế vẹo xiêu không phương hướng!
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét