LỜI ANH NÓI
Anh nói, anh là kẻ khác thường,
Nên tình duyên chẳng muốn tơ vương.
Chữ yêu chỉ dám nằm trong mộng,
Không muốn vướng vào sợi luyến thương!
Anh nói đời anh lắm phong ba,
Từ lâu tan nát cả cửa nhà.
Một thân lưu lạc rời xa xứ,
Bên góc trời buồn nhớ đất Cha!
Anh nói, mắt nhìn hút biển khơi,
Bên kia thăm thẳm tận phương trời,
Quê hương anh đó, giờ tan tác,
Một dải đất liền đã tả tơi!
Anh nói từ khi giặc cướp lên,
Đem về bi hận để thay tên.
Xác ma vương vất trên môi gọi,
Tang tóc xếp hàng, phủ xiết rên…
Anh nói muốn làm tan lệ bi,
Cho ngàn nẻo cũ hết phân ly.
Cho dân tộc Việt thôi tang tóc,
Cho biển nối liền những lối đi.
Anh nói, một đời không thể quên,
Dù nay leo lét tựa sương đêm.
Sau lưng, quá khứ màu u tối,
Thân phận lu mờ chẳng có tên.
Anh nói những lời như xoáy sâu,
Bật kêu thành tiếng, nhói tim sầu.
Căng thêm uất nghẹn, lòng tê buốt,
Giọt nước mắt làm cay đắng câu!
Ước vọng của anh, cũng của tôi,
Cùng muôn triệu đứa con xa xôi.
Toàn dân Việt chắc đang mong đợi,
Ngày khởi hoàn ca sắp đến rồi!
NG Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét