DUYÊN
Mãnh Hổ một đời, sống ẩn danh,
Lặng lờ tịnh cõi, tránh hôi tanh.
Lòng riêng mang nặng, gờm nuôi chí,
Cướp lại sơn hà, lập sử xanh.
Uyên nhỏ âm thầm đôi cánh nâu,
Lặng lờ tịnh cõi, tránh hôi tanh.
Lòng riêng mang nặng, gờm nuôi chí,
Cướp lại sơn hà, lập sử xanh.
Uyên nhỏ âm thầm đôi cánh nâu,
Nằm trong ổ rạ chẳng mơ cầu.
Dửng dưng giữa cõi trần giông tố,
Bỏ mặc xoay vần chốn bể dâu.
Trời đất đẩy đưa hay nghiệp duyên,
Khiến xui, liên kết chuyện thần tiên.
Trời đất đẩy đưa hay nghiệp duyên,
Khiến xui, liên kết chuyện thần tiên.
Nối Nam với Bắc thành câu nợ,
Để tiếng hót vang, quên muộn phiền.
Mãnh Hổ gọi chim là nhỏ Uyên,
Xinh xinh, nhí nhảnh bước chân chuyền
Trên vai Mãnh Hổ mừng ngày mới,
Lột xác diệu kỳ, chim Tiểu Uyên.
Bóng tùng che chở, giữa hoàng hôn.
Uyên nhỏ thong dong, uống suối nguồn.
Mãnh Hổ gầm vang, xua hiểm họa,
Núi rừng thanh tịnh, mạch rừng tuôn...
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét