THƯƠNG QUÁ VIỆT
NAM ƠI!
Nghĩ đến mà
đau cắt ruột gan,
Xót thương
dân Việt mãi cơ hàn.
Từ khi “giải
phóng” càng xơ xác,
Càng khiến ngập
trời tiếng thở than …
Quê hương người
Việt bốn ngàn năm ,
Đã quá nhọc
nhằn với ngoại xâm.
Tàu Cộng lại
đang lần lấn chiếm,
Việt Nam rồi
sẽ mất âm thầm !
Xin hỏi “lãnh
đạo” , ông ở đâu ?
Phải đang du
hí , hoặc tranh nhau.
Chức quyền, của
cải chưa bằng núi ,
Dầu biết quê
hương sắp nát nhầu ?
Mặc kệ nước
nhà cho vỡ tan,
Dù dân đói khổ
hoặc lầm than.
Các ông đã biến
thành băng , đá,
Hay bản chất nguyên
là Cộng gian ?
Với dân: hạnh
họe cướp và đe,
Cầu cạnh ngoại
bang : bịp với lòe ...
Viện trợ bao
nhiêu : cùng “nhím ” túi ,
Dẫu ai chửi
xéo , vẫn xun xoe !
Vuốt ve đối
đãi rất ân cần .
Hùa nhau bán biển, hiến dâng đất ,
Dân chống Cộng
Tàu : tội diệt thân!
Ôi “lãnh đạo”
của Cộng sản ơi!
Người dân đau
khổ biết bao rồi.
Ngàn năm giặc
cướp Tàu đô hộ,
Ông vẫn muốn quì
nhận phận tôi (đòi)?
Xấu hổ cho ông
… chủ Việt Nam,
Đi đâu cũng bị
biếm và châm.
Bốn phương nổi
tiếng đi cầu cạnh,
Biết nhục
nhưng đành, tham phải thâm!!
Xin hỏi ông
còn xứng đáng không?
Toàn dân có
thể trông gi ông?
Những loài
tham nhũng ,tranh quyền , lợi,
Danh dự xem
ra… đáng nửa đồng!!
Tôi viết mấy giòng
tâm sự thôi,
Biết rằng ông
sẽ thả trôi xuôi …
Trời sinh cộng
sản: tim không có ,
Chỉ tiếc quê
hương gặp chủ … tồi!!!
Thu Tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét