BỐN MƯƠI NĂM QUỐC HẬN
Bốn mươi năm chẵn bốn mươi năm ,
Lòng vẫn vương mang một nỗi thầm.
Uất nghẹn thành người dân mất nước,
Tháng Tư ngày ấy , khắc ghi tâm.
Quốc Hận một trời mấy thuở nguôi,
Lòng đau canh cánh mãi không thôi
Hận quân gian ác đem quê bán,
Hận lũ giặc Tàu cướp nước tôi.
Một nửa đời người đã vụt qua,
Hoàng hôn đang lặn nẻo trời xa,
Vẫn chưa phai nhạt hờn vong quốc,
Nhớ đến quê nhà, dạ xót xa .
Mong mãi ngày nao được trở về,
Cờ Vàng phấp phới
khắp đường quê.
Tự Do Dân Chủ cùng chung đứng,
Diệt hết giặc tham, đã nguyện
thề !
Thu Tâm
Tháng 4-15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét