CHA TRONG LÒNG NGƯỜI
CON QUỐC GIA NGHĨA TỬ
Tình của Cha như trời
cao lộng gió,
Giống biển xanh trầm lắng nước mênh mông.
Tựa non cao hùng vĩ giữa trời không,
Rạng ánh đuốc một đời luôn tỏa sáng.
Giống biển xanh trầm lắng nước mênh mông.
Tựa non cao hùng vĩ giữa trời không,
Rạng ánh đuốc một đời luôn tỏa sáng.
Vòng tay Cha chở che con năm tháng,
Dắt dìu con vượt khỏi bước chông gai.
Cha cho con kiến thức cả ngày mai,
Con khôn lớn, vào đời luôn ghi nhớ.
Có những lần con chợt nghe tiếng thở ...
...dài trong đêm , nhưng nào đã hiểu gì!
Rồi một hôm cùng nhịp bước quân đi ,
Cha biền biệt theo hồn thiêng sông núi.
Mẹ ôm con mắt mờ, đầu xổ rối,
Con lạc loài mang phận trẻ mồ côi !
Vành khăn tang lượn theo gió chơi vơi,
Đã quấn chặt đời trẻ thơ từ đó .
Ngần ấy năm vẫn
tràn tuôn lệ nhớ,
Linh hồn Cha giờ nương , lướt nơi đâu ?
Thoáng sương rơi, lấp lánh đôi mắt sầu,
Cha theo gió đến bên con mờ ảo …
Linh hồn Cha giờ nương , lướt nơi đâu ?
Thoáng sương rơi, lấp lánh đôi mắt sầu,
Cha theo gió đến bên con mờ ảo …
Nguyên vẹn hình Cha
đậm trong trí não,
Đưa con trở về thuở
vẫn bé thơ.
Con vẫn mãi là đứa trẻ
ngu ngơ ,
Luôn nhút nhát và dễ
dàng rơi lệ…
Đâu biết Cha đã một
đời tuyên thệ ,
Dưới ngọn cờ, yêu
dân tộc quê hương.
Nguyện thân trai
lăn lóc cùng gió sương,
Nên Xuân ấy Cha đi vào
miên viễn !
Nên một sớm theo
quan tài đưa tiễn,
Cùng đàn em lăn lóc
dưới chân đồi.
Con chưa hiểu rành
hai chữ mồ côi ,
Và tưởng gió Cao
Nguyên làm ớn lạnh…
Cũng một sớm con thấy
mình cô quạnh,
Giữa sân trường ngơ
ngác, lắm khăn tang !
Phảng phất đâu đây như
có mùi nhang ,
Con chợt hiểu, từ nay
trường con đó!
Ngày của Cha, Cali
chiều lộng gió,
Nắng rực màu sao
hiu hắt trong con .
Bốn chín năm chưa
đủ để phai mòn,
Vẫn lồng lộng,
bóng hình Cha yêu dấu…
Bốn mươi năm
cờ đã thay sắc máu,
Ngôi trường từ
lâu đổi chủ, thay tên .
“Quốc Gia Nghĩa Tử”,
con mãi chẳng quên,
Vì Cha đã góp xây bằng
thân thể.
Thu Tâm
2015
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét