TÓC XƯA CÒN ĐÓ
Anh thường bảo muốn xin em sợi tóc,
Khi xa rồi, lúc nhớ lấy ra xem
Trong nghìn sợi, em không cần lựa lọc
Vì sợi nào cũng vẫn chính là em…
Anh ủ hương, giữ sâu trong ngực áo
Để thấy em trong từng phút cuộc đời
Và chúng ta thần giao qua trí tưởng
Dù ngàn trùng có ngăn cách đôi nơi
Anh thường bảo muốn xin em sợi tóc,
Trong nghìn sợi, em không cần lựa lọc
Vì sợi nào cũng vẫn chính là em…
Để thấy em trong từng phút cuộc đời
Và chúng ta thần giao qua trí tưởng
Dù ngàn trùng có ngăn cách đôi nơi
Nay riêng em bóng ngả đường hoang lạnh
Buông lửng lơ giòng suối tóc đi tìm. .
Trời tàn Đông, giải Ngân Hà lấp lánh
Sao vẫn hoài nghe nhói buốt nhịp tim
Em tự hỏi trên tầng không thăm thẳm
Vì sao nào che giấu bóng hình anh?
Chòm Libra Công lý, nằm xa lắm
Để cô đơn một Xử nữ chân thành
Trên vai em, tóc dài theo ngày tháng,
Cứ quẩn quanh cuộn chặt nỗi sầu mong.
Kẻ viễn du trên tầng trời thanh thản,
Người đợi chờ u uẩn cả giòng sông…
Nhã Giang Thu Tâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét