PHỐ VẮNG AI RỒI!
Chiều một mình
lang thang trên phố cũ
Dưới khung trời nhạt nắng bỗng buồn tênh
Đường vẫn xưa mà tim lại chênh vênh
Tự soi bóng thấy mình đang ngơ ngác
Thời gian trôi
sao lòng không đổi khác.
Nhớ chuyện xưa lại phờ phạc mắt sầu
Không lệ tuôn trong canh vắng đêm sâu
Nhưng thổn thức khi ngày Đông giá lạnh
Trời vào Thu cảnh
sinh tình cô quạnh
Nỗi muộn phiền lại tìm đến bủa vây
Gió thoảng đưa làm lay động hàng cây
Như lời nói thầm thì trong dĩ vãng
Bao nhiêu năm, bóng
ai còn lãng đãng
Vẫn âm thầm len lỏi mỗi phút giây
Vẫn ngọt ngào trong niềm nhớ đong đầy
Cho khao khát đi ngược về quá khứ.
Đường thưa người,
chỉ mình tôi lữ thứ
Như lạc loài kẻ lạ cõi mộng du
Mây nhạt nhòa cho tím sẫm hồn Thu
Bàn tay nhỏ xanh xao màu lạc lõng
Nhã Giang Thu Tâm
Dưới khung trời nhạt nắng bỗng buồn tênh
Đường vẫn xưa mà tim lại chênh vênh
Tự soi bóng thấy mình đang ngơ ngác
Nhớ chuyện xưa lại phờ phạc mắt sầu
Không lệ tuôn trong canh vắng đêm sâu
Nhưng thổn thức khi ngày Đông giá lạnh
Nỗi muộn phiền lại tìm đến bủa vây
Gió thoảng đưa làm lay động hàng cây
Như lời nói thầm thì trong dĩ vãng
Vẫn âm thầm len lỏi mỗi phút giây
Vẫn ngọt ngào trong niềm nhớ đong đầy
Cho khao khát đi ngược về quá khứ.
Như lạc loài kẻ lạ cõi mộng du
Mây nhạt nhòa cho tím sẫm hồn Thu
Bàn tay nhỏ xanh xao màu lạc lõng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét