MƯA LỆ THÁNG
TƯ
Bốn ba năm vẫn chưa vừa nỗi đau
Kể từ dạo ấy xa nhau
Một lần thôi hết, ngàn sau nghẹn ngào!
Quay lưng bỏ lại tiếng chào
Trong bao tiếng khóc, tiếng nào xót xa?
Máu xương lìa bỏ thịt da
Thiếu bia, không mộ, tiếng ca lạc loài...
Còn đâu nguyên vẹn hình hài
Núi sông cúi mặt, thở dài lặng câu
Saigon nay đã về đâu
Mắt tìm ngơ ngác, quầng nâu đêm buồn
Ai gây từ bỏ cội nguồn
Để mang tượng đá linh hồn vô tri!
Gục đầu một kiếp cuồng si
Có nghe tiếng Quốc sầu bi gọi đàn?
Mây đen buồn bã giăng màn
Ngày Ba Mươi đã nhỏ làn lệ cay
Thương đời nô lệ mượn vay…!
Nhã Giang Thu
Tâm